Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4462



Chương 4462

Lâm Chính lắc đầu, nói với vẻ mặt vô cảm: “Muốn tôi thả người sao? E là không được!”

Nghe vậy, mọi người đều chết lặng.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Đó là Võ Si Ma Bà!

Là truyền thuyết Yên Kinh đấy!

Bây giờ một nhân vật lớn như vậy nhượng bộ Lâm Chính, Lâm Chính không những không nể tình mà còn từ chối?

Lẽ nào Lâm Chính định ngọc nát đá tan với nhau luôn sao?

“Thần y Lâm, cậu có ý gì? Đến lúc này rồi mà cậu còn dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện sao? Cậu không biết người đứng trước mặt cậu là ai hả?”, Khổng Hằng Xuân tức giận quát lớn.

“Tôi biết, nhưng vậy thì sao?”, Lâm Chính bình tĩnh nói với vẻ không sợ hãi.

“Lâm Chính!”

Trịnh Nam Thiên vừa giận vừa hận, không biết nên nói gì.

Khổng Hằng Xuân không thể ngồi yên được nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bà bà! Bà đừng nói lời tử tế với tên điên này nữa! Cậu ta muốn chết thì cho cậu ta chết! Không cần quan tâm đến chúng tôi! Hôm nay tôi dám đến đây thì đã chuẩn bị tâm lý rồi! Tôi không sợ! Ra tay đi! Giết cậu ta là được!”

“Đúng vậy, Bà bà! Ngay cả bà mà cậu ta cũng không nể mặt, người này thật đáng chết! Giết cậu ta đi!”

“Cùng lắm thì chết hết!”

“Cậu ta muốn ngọc nát đá tan thì chúng tôi chết cùng cậu ta!”

Vài người tức giận nói, cũng không màng đến mạng sống nữa.

Nhưng lúc này, Võ Si Ma Bà ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính, khàn giọng nói: “Thần y Lâm, điều kiện tôi chưa ra chưa đủ sao? Nếu vậy thì cậu nói đi, chỉ cần cậu tha cho đám người này, cậu muốn gì tôi cũng đáp ứng”.

Nghe vậy, mọi người kinh hãi nhìn Võ Si Ma Bà.

Đây đã không còn là thỉnh cầu nữa.

Mà là van xin.

Bây giờ Lâm Chính không muốn Võ Si Ma Bà sợ một ân tình đơn giản như vậy.

Anh muốn nhiều hơn.

Điều nằm ngoài dự liệu của mọi người là Lâm Chính đã do dự.

Anh nghiêm túc suy nghĩ, im lặng hồi lâu.

Không lâu sau, anh mới nói: “Bà khách khí quá! Yêu cầu của tôi cũng không nhiều! Tôi muốn bà gia nhập Dương Hoa, làm trợ lý cho tôi, mỗi tháng tôi sẽ trả lương cho bà, nhưng tôi muốn bà làm gì thì bà phải làm cái đó! Yên tâm đi, thời gian làm việc không quá dài, chỉ mười năm thôi, nếu bà đồng ý thì tôi sẽ không so đo với đám người này nữa, bà thấy sao?”

Nghe vậy, mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Cái gì? Thần y Lâm! Cậu! Cậu dám yêu cầu Võ Si Ma Bà làm việc cho cậu hả? Cậu… đồ khốn! Cậu nghĩ mình là cái thá gì chứ? Thật to gan!”

“Võ Si Ma Bà! Đừng nói chuyện với cậu ta nữa, tên điên này thật không biết trời cao đất dày! Thật đáng chết!”

“Lâm Chính, cậu thật to gan! Cậu biết Võ Si Ma Bà có vị trí thế nào ở Yên Kinh không? Cậu dám bảo bà ấy gia nhập Dương Hoa? Dương Hoa không muốn tồn tại nữa rồi phải không?”

Mọi người mắng chửi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.