Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 448



Chương 448

Giờ có người nói rắng ông ta có thể hồi phục. Thì sao ông ta có thể tin được chứ. Nhưng đúng lúc này.

Phụp. Một âm thanh nặng nề vang lên.

Tiểu Triệu quỳ phụp dưới đất, dập đầu trước Lâm Chính: “Anh Lâm, xin anh! Nếu anh có thể trị khỏi được cho thủ trưởng thì Tiểu Triệu tôi nguyện làm trâu làm ngựa vì anh. Cầu xin anh. Mong anh trị khỏi cho thủ trưởng. Ông ấy…không thể nào cứ ngồi như thế được nữa”.

Hai mắt Tiểu Triệu đỏ hoe, anh ta nghiến răng. Anh ta quỳ xuống không phải vì mình mà vì đất nước. Bởi vì…Trịnh Nam Thiên là người quá quan trọng. Ông ta mà ngã xuống sẽ là một tổn thất lớn lao cho cả đất nước và người dân.

Lâm Chính lập tức dìu Tiểu Triệu dậy, nhìn khuôn mặt non nớt nhưng đầy cương nghị của anh ta: “Thực ra ba năm trước tôi đã để ý rồi nhưng lúc đó tôi không chắc chắn lắm. Giờ tôi có tuyệt chiêu có thể trị khỏi được. Nếu mọi người tin thì trong vòng một tháng thôi chiến thần sẽ lại tái thế”.

Tiểu Triệu kích động run rẩy toàn thân. Nước mắt cứ thế lăn dài trên má. Còn Trịnh Nam Thiên thì đã không thể nói được gì nữa rồi.

Ông ta nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm không dám tin. Không biết phải mất bao lâu ông ta mới từ từ mở mắt ra.

“Cậu Lâm, ân đức của cậu tôi phải báo đáp thế nào đây?”

“Không cần báo đáp tôi, thực ra tôi còn một việc muốn thương lượng với ông”.

“Việc gì vậy”, Trịnh Nam Thiên hỏi.

Lâm Chính là ra một tờ giấy, đó là phương thuốc mà anh mới viết ra.

“Tôi chính thức giới thiệu tôi tên Lâm Chính là chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa. Phương thuốc trị nhồi máu và viêm mũi là do tôi phát minh ra. Giờ tôi cung cấp một phương thuốc giúp kiện thân cho quân đội, không biết mọi người có hứng thú không”.

“Ồ”, Trịnh Nam Thiên khẽ giật mình, cầm phương thuốc lên với vẻ nghi ngờ.

“Mọi người có thể thử nghiệm theo phương thuốc này”, Lâm Chính nói.

Trịnh Nam Thiên suy nghĩ rồi khẽ gật đầu: “Phương thuốc trị nhồi máu và viêm mũi của cậu Lâm quả thật kinh thiên động địa. Dù tôi ở bệnh viện ngoại ô mà cũng được nghe thấy. Như thế này đi, tôi đưa phương thuốc này đi giám định trước nếu như có hiệu quả thì sẽ liên hệ lại, được không?”

“Ông cần mấy ngày?”

“Đây không phải thứ đơn giản, nó liên quan tới thuộc nên phải cẩn trọng. Ít nhất cần một tháng”.

“Tôi e là không đợi được lâu như vậy. Tôi cho ông một ngày”, Lâm Chính nói.

“Vậy thì không thể được”, Trịnh Nam Thiên lắc đầu: “Một ngày chúng tôi không thể biết được điều gì cả”.

“Vậy thế này đi, sau một ngày nếu mọi người không thử nghiệm ra được bất kỳ điều gì thì trả lại phương thuốc cho tôi, tôi nghĩ có nhiều người có hứng thú với nói”, Lâm Chính nói.

“Được”, Trịnh Nam Thiên gật đầu.

“Yên tâm đi, dù mọi người không chấp nhận phương thuốc thì một tháng sau tôi vẫn sẽ trị khỏi bệnh cho tướng quân”, Lâm Chính nói xong bèn quay người rời đi.

“Cảm ơn”.

Đợi Lâm Chính rời đi, Tiểu Triệu mới thở phào và mỉm cười: “Thủ tưởng, tôi đi báo tin vui này với cấp trên”.

“Đừng, đừng báo gì hết. Trước khi tôi hồi phục được thì không được để lộ tin tức ra ngoài”, Trịnh Nam Thiên trầm giọng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.