Chương 4486
“Cậu Lâm…”
“Không cần nói nữa”.
Lâm Chính ngăn lại rồi đi về phía người đàn ông trung niên: “Chuyện này tính thế nào đây?”
“Tính thế nào à? Lẽ nào cậu muốn ra mặt vì cậu ta?”, người đàn ông trung niên hỏi. Trông ông ta vô cùng ngạo nghễ. Rõ ràng ông ta không coi Lâm Chính ra gì.
“Hừ, cũng không tự xem lại mình là ai? Có biết bố tôi lợi hại tới mức nào không mà dám đối đầu? Có tin là hôm nay anh không bước ra nổi khỏi bữa tiệc này không?”, người đàn ông ở phía sau tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì khẽ gật đầu: “Tính từng món một. Bố anh khiến đồ đệ của tôi bị thương thì ông ta không chạy thoát được đâu.
“Ồ! Vậy sao? Ha ha, anh giỏi vậy cơ à? Tới đi. Thử lột da bố tôi xem. Tôi muốn xem xem anh bản lĩnh cỡ nào. Ha ha…”, người thanh niên bật cười.
Lâm Chính chỉ gật đầu, không nói gì. Những quan khách có mặt thấy cảnh tượng đó cũng không dám lên tiếng, chỉ đợi kịch hay.
Giang Nam Tùng từ đầu tới cuối không nói gì, coi như người ngoài. Lương Huyền Mi thì cuống cả lên, định lên tiếng nhưng bị nhà họ Lương ngăn lại.
“Ngậm miệng hết lại cho tôi. Chuyện này không ai được phép can dự vào hết”, Lương Hổ Khiếu quát lớn. Rõ ràng là ông ta biết về mối quan hệ của Lương Huyền Mi và thần y Lâm. Sắc mặt của Lương Huyền Mi trông vô cùng khó coi.
Bầu không khí vô cùng cổ quái. Không ai để ý tới ánh mắt đầy âm sầm của Lâm Chính. Anh lướt nhìn xung quanh một lượt. Bởi vì đây là buổi giao lưu võ thuật nên có không ít người mang theo vũ khí. Anh dừng lại ở một người có mang theo đao.
“Người bạn này có thể cho tôi mượn được không?”
Người này giật mình, nhìn người đàn ông trung niên. Anh ta có vẻ không muốn lắm nhưng thần y Lâm cũng là người không dễ rây vào thế là anh ta bèn nói: “Thần y Lâm, đao có thể cho anh mượn nhưng…việc tiếp theo anh làm không có liên quan gì tới tôi hết đâu nhé…”
“Yên tâm! Coi như anh làm rơi cây đao này, tôi nhặt được”, Lâm Chính thản nhiên nói rồi rút cây đao ra, đi về phía trước.
Đám đông nín thở. Có không ít người vô thức lùi về sau.
“Thần y Lâm, cậu định làm gì vậy?”, Giang Nam Tùng chau mày, khẽ quát.
“Hội trưởng Giang, chuyện này không liên quan tới ông. Chuyện giữa tôi và ông, lát nữa tôi sẽ nói với ông sau?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Láo!”, Giang Nam Tùng quát lớn: “Tôi cảnh cáo cậu thần y Lâm, đây là buổi tiệc, hơn nữa còn là Yên Kinh, không tới lượt cậu làm loạn. Nếu như cậu dám làm hại người khác ở đây thì tôi cũng không khách khí với cậu đâu”.
Lâm Chính không ngờ Giang Nam Tùng lại ăn nói như thế. Lẽ nào ông ta đã tìm được thuốc giải rồi?
“Hội trưởng Giang, ông không cần quan tâm chuyện này. Tôi muốn xem xem rốt cuộc thằng nhóc này có thể làm được những gì”, người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng với vẻ vô cảm.
“Thôi…được”.
Giang Nam Tùng chần chừ, sau đó đứng qua một bên.
“Cậu có thể ra tay rồi. Có điều tôi cảnh cáo cậu. Cậu chỉ có một cơ hội thôi. Bởi vì một khi mà cậu ra tay thất bại thì tôi sẽ phế cậu. Tôi vốn định giết cậu đấy, nhưng đây là chỗ của hội trưởng Giang nên tôi nể mặt ông ta. Đương nhiên, nếu như cậu hối hận thì giờ quỳ xuống vẫn kịp. Thế nhưng dù quỳ thì tôi vẫn phế. Bởi vì không ai được phép khiêu khích tôi. Huống hồ, người đó còn dám ra tay với con trai tôi. Rõ chưa?”, người đàn ông trung niên thản nhiên nói.
Giọng điệu trịch thượng của ông ta vang khắp không gian. Lâm Chính lắc đầu: “Nếu đã vậy thì để tôi xử lý luôn cả con trai ông vậy”.