Chương 4503
“Bố cô là ai? Tôi nói cho cô biết, dù là Vương Sách Lâm tỷ phú trong nước có đến đây cũng phải xếp hàng! Đây là quy tắc của sơn trang!”, người đó phẫn nộ quát.
Người phụ nữ trở tay tát cho người đó một cái, quát: “Bố tôi là Nông Đường Công!”.
Giọng quát đó làm tất cả mọi người ở đây sợ hãi.
Người bị đánh ôm mặt, kinh ngạc nhìn cô ta.
“Anh điếc rồi à? Còn không cút đi mời thần y Diêu?”, cô gái thấy người đó đơ ra tại chỗ, lại quát lên.
Người đó run rẩy, vội hét to: “Cô Nông yên tâm! Tôi sẽ đi mời sư phụ! Tôi sẽ đi mời ngay!”.
Nói xong, người đó quay người chạy vào trong.
Bọn họ cũng nối đuôi chạy theo.
Không lâu sau, người lúc trước lại chạy ra, hét lên: “Hôm nay đóng sơn trang!”.
“Mời các vị về cho! Hôm nay không khám bệnh nữa!”.
“Về đi!”.
Nói xong, vài đệ tử của sơn trang bắt đầu đóng cửa.
Người bên ngoài thấy vậy lập tức sốt ruột.
“Hả? Các người làm gì vậy? Tôi đã ở đây bốn ngày, sắp đến lượt tôi rồi, sao lại đóng cửa?”, một người lập tức tiến lên hỏi.
“Đây là yêu cầu của thần y Diêu! Vì sao à? Anh đi hỏi thần y Diêu đi!”.
Đệ tử đó bực dọc nói, không muốn quan tâm đến bọn họ, bắt đầu đóng cửa.
“Anh trai, đừng! Đừng đóng cửa, cầu xin anh hãy mời thần y Diêu ra cứu bố tôi! Hôm nay là hạn cuối chữa trị cho bố tôi, nếu bỏ lỡ ngày hôm nay, e là bố tôi không chống chịu được nữa. Cầu xin anh mời thần y Diêu đi, tôi dập đầu với anh!”.
“Phải đó, bệnh của con trai tôi vô cùng nguy kịch, sợ là không chịu nổi tới ngày mai. Theo thứ tự, hôm nay tôi là người thứ năm có thể khám bệnh, mong cậu vào trong chuyển lời cho thần y Diêu, ông ấy nhất định phải chữa bệnh cho con trai tôi, cầu xin cậu”.
“Cầu xin thần y Diêu khám bệnh cho chúng tôi”.
“Chúng tôi có thể đợi, nhưng bệnh nhân không đợi được nữa”.
“Cầu xin các người!”.
Người bên ngoài đều quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin.
Nhưng những người đó vẫn không quan tâm.
“Sư phụ đã nói đợi một hôm thì hãy đợi một hôm! Mọi người thành thật đợi đấy cho tôi, nếu không muốn khám bệnh thì cứ xuống núi, không ai cản các người!”.
Nói xong, người đó phất tay: “Đóng cửa!”.
“Vâng!”.
Cửa lớn chậm rãi khép lại.
“Thần y Diêu! Thần y Diêu!”.
Người bên ngoài gào thét thảm thiết, ai nấy đều lộ vẻ tuyệt vọng.
Nhưng… không có tác dụng gì.
Ngoài sơn trang ngập tràn tiếng khóc la.
Trong sơn trang, thần y Diêu bước nhanh đến Thánh Y Đường trong vòng vây của các đệ tử.