Chương 4621
Hồng Năng Toàn không hề phản kháng, còn rơi vào kết cục thảm hại như vậy…
Sao lại thế chứ?
Cô ta ngây ngốc đứng tại chỗ, đâu còn dám động đậy?
Toàn thân Hoàng Diễm Hồng cứng đờ, thần kinh căng thẳng, đâu còn dám nhúc nhích?
Sắc mặt của cô ta tái nhợt đáng sợ, đồng tử co rụt lại nhìn Lâm Chính, một lúc sau mới run rẩy quay đầu nhìn Cổ Sam: “Cô… cô Cổ..”.
“Diễm Hồng, đừng lo! Đây là nhà họ Cổ, không ai động vào em được đâu!”
Cổ Sam ho khan, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Chính hét lớn: “Thần y Lâm! Cậu thật quá đáng! Cậu đang gây chuyện trong nhà họ Cổ của tôi đấy! Cậu coi chúng tôi như không khí sao?”
“Em gái tôi xảy ra chuyện ở nhà họ Cổ của bà, tôi còn chưa tính sổ với các người, bà lại tự mình nhảy ra, sao hả? Bà đang muốn tôi xử lý các người trước đúng không?”, Lâm Chính nói với khuôn mặt không chút biểu cảm.
“Cậu…”
“Thần y Lâm! Đừng hỗn láo! Anh thật sự cho rằng người nhà họ Cổ chúng tôi dễ bắt nạt sao?”
“Làm gì có chuyện đó!”
Đám người nhà họ Cổ rối rít đứng ra, chỉ vào mũi Lâm Chính chửi rủa ầm ỉ.
Lâm Chính lười so đo với bọn họ, anh nhìn thẳng Hoàng Diễm Hồng: “Tôi không muốn lặp lại lần thứ ba, cô lập tức tới đây ngay!”
“Cô ơi, cứu… cứu em…”
Hoàng Diễm Hồng hoàn toàn sợ hãi, liên tiếp lùi về sau, khóc lóc lao vào vòng tay của Cổ Sam.
“Yên tâm, có cô ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Cổ Sam do dự, an ủi.
“Cảm ơn cô!”, Hoàng Diễm Hồng cảm kích nói.
Lúc này, Lâm Chính đã bước tới.
Anh đã mất kiên nhẫn.
Thần kinh của mọi người đều căng thẳng.
“Thần y Lâm, anh là một thằng đàn ông to lớn, tại sao phải làm khó một cô gái chứ? Tôi thừa nhận Diễm Hồng đã sai nhưng anh cũng không đến mức chấp nhặt không chịu buông tha cho người ta thế chứ? Với y thuật của anh, vết thương trên người Huyền Mi muốn chữa khỏi chẳng phải rất dễ dàng sao?”, La Hiên lập tức đứng ra, nói.
Nhưng La Hiên vừa dứt lời, Lâm Chính đột nhiên vươn tay, nắm lấy tóc anh ta rồi đập mạnh đầu anh ta xuống bàn bên cạnh.
Bốp!
Chiếc bàn cứng rắn bị đầu La Hiên đập vỡ.
La Hiên hôn mê ngay tại chỗ.
Tất cả mọi người sợ chết khiếp.
Lâm Chính lại cầm lấy chiếc ghế bên cạnh, đập mạnh vào người La Hiên.
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Bốp!
Mỗi tiếng bốp vang lên, lại có những mảnh vụn bay ra.