Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4737: C4737: Chương 4737



“Phá phách? Thế cũng thật to gan! Có cần tôi giết hai người họ, róc xương lột da bọn họ ra, ném cho chó ăn không?”, Trương Thất Dạ lạnh lùng nói.

Hai người sợ đến mức đầu óc sắp nổ tung.

“Không cần, bọn họ vẫn còn giá trị lợi dụng”.

Lâm Chính cười nói, xua tay.

Trương Thất Dạ gật đầu, xua tan ma khí trấn áp trên người bọn họ đi.

Kiều Hổ, Kiều Báo bò dậy, đứng cũng không đứng vững.

“Ông… Ông là ai? Vì sao lại có ma khí?”, Kiều Báo run rẩy nhìn chằm chằm Trương Thất Dạ.

“Tôi là Ma Quân Trương Thất Dạ của Ám Ma Đạo! Ông nói xem vì sao tôi lại có ma khí?”, Trương Thất Dạ đáp.

“Cái gì? Ông… ông là Thất Dạ Ma Quân?”.


Kiều Báo vội vàng lùi về sau, hai chân nhũn ra, phải níu bàn mới có thể đứng được.

“Ngay cả Thất Dạ Ma Quân của Ám Ma Đạo cũng là người của thần y Lâm? Chuyện… Chuyện này rốt cuộc là sao? Rốt cuộc là sao?”.

Kiều Hổ ôm đầu, cảm giác giống như đang nằm mơ, lại giống như đã phát điên…

Còn Kiều Tín, từ đầu tới cuối đứng ở một bên, không dám lên tiếng.

Ngay cả áo của hắn cũng đã thấm ướt…

“Hai vị, còn muốn ra tay nữa không? Nếu ra tay thì xin mời tiếp tục”, Lâm Chính uống một ngụm trà mà người giúp việc rót mang tới.

Hai người há hốc miệng, không dám nói gì.

“Nếu không ra tay thì về phòng đi. Yên tâm, ở chỗ tôi, các người muốn gì có nấy. Tôi cũng sẽ không giết các người, bảo đảm các người sẽ bình an về đến nhà họ Kiều”, Lâm Chính cười nói.

“Nhưng… chúng tôi đã biết được nhiều bí mật của cậu như vậy. Bạch minh chủ, đội trưởng đội phán quyết, người tuyệt phạt đều bị cậu bắt về đây. Nếu chúng tôi ra ngoài, tiết lộ chuyện này, chẳng phải cậu sẽ không ngóc đầu lên nổi, chết không chỗ chôn thân hay sao?”, Kiều Báo nghiến răng nói.


“Ai tin?”. . đam mỹ hài

Lâm Chính trả lời lại hai chữ.

Kiều Báo sửng sốt, lập tức im miệng.

Đúng vậy, ai tin?

Bây giờ Lâm Chính và nhà họ Kiều đã kết thù oán. Nếu bọn họ có thể rời khỏi đây, mặt đối mặt nói rằng Lâm Chính đã bắt cóc Bạch minh chủ, mọi người sẽ cho rằng nhà họ Kiều trả thù Lâm Chính, cố tình bôi nhọ anh.

Người của đại hội đã điều tra ở Giang Thành mấy tháng cũng không có manh mối, bọn họ nói suông thì ai sẽ tin?

Kiều Báo, Kiều Hổ hít sâu một hơi, biết giờ này mình có nói gì cũng vô dụng, chỉ đành chấp nhận số phận.

Thế là hai người tiến tới chắp tay trước thần y Lâm, sau đó quay người đi về phòng.

“Cậu chủ, qua đây đi, yên phận một chút… Đừng gây rắc rối cho thần y Lâm nữa”, Kiều Hổ nghiêng đầu nói.

“Được… Được…”.

Kiều Tín lắp bắp gật đầu, hai chân run rẩy di chuyển.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.