Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4762: C4762: Chương 4762



Tô Nhu vô cùng ngạc nhiên khi nghe thấy vậy.

“Anh lấy chiếc nhẫn này ở đâu ra thế?”

“Không phải anh đã nói rồi sao? Anh đã mua nó khi đi lòng vòng ở chợ đồ cổ”, Lâm Chính cười.

“Anh đã mua nó với giá bao nhiêu?”

“Hai trăm tệ”.

“Hai… hai trăm hả? Anh có mắt nhìn thế sao?”, Tô Nhu kinh ngạc.

“Thế nào? Có phải chồng em rất may mắn không?”, Lâm Chính cười nói.

Tô Nhu tức giận trợn mắt nhìn anh, vẻ mặt này thật sự rất mê người, trái tim Lâm Chính không khỏi run lên.

Anh nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói với Đại trưởng lão: “Thế nào? Đại trưởng lão, chiếc nhẫn này có thể lọt vào mắt của ông không?”

“Rất tốt! Rất tốt!”, Đại trưởng lão mỉm cười gật đầu liên tục.


“Vậy còn mảnh đất Thanh Lam Hoa thì sao?”, Lâm Chính hỏi.

“Đừng vội, cậu có thể cho tôi biết cậu là ai không?”, Đại trưởng lão cười hỏi, thái độ đã tốt hơn rất nhiều.

“À, tôi tên là Lâm Chính, tôi là chồng của cô ấy”, Lâm Chính cười nói.

“Cậu là chồng của cô gái đó à?”

“Phải”.

“Vậy cậu cũng là thương nhân đến từ Giang Thành ư?”

“À… Thực ra không phải, vợ tôi kinh doanh, còn tôi thì không, tôi làm ở hiệu thuốc của nhà người ta”, Lâm Chính cười nói.

“Nói như vậy, cậu không phải thương nhân?”

“Có thể nói là…người làm công…”


Vừa dứt lời, ánh mắt Đại trưởng lão lóe sáng, ông ta mỉm cười gật đầu nói: “Tôi hiểu rồi, không tệ, rất tốt!”

“Nếu Đại trưởng lão hài lòng, bây giờ chúng ta có thể ký hợp đồng”, Lâm Chính nói.

“Ký hợp đồng ư?”

Đại trưởng lão hỏi với sắc mặt kỳ quái: “Hợp đồng gì?”

“Đương nhiên là ký kết hợp đồng mua bán mảnh đất Thanh Lam Hoa! Đại trưởng lão, nếu như ông hài lòng với chiếc nhẫn thì chẳng phải chúng ta có thể quyết định luôn sao?”, Tô Nhu nở nụ cười, vội vàng nói.

“Tôi có nói chiếc nhẫn này có thể đổi lấy mảnh đất Thanh Lam Hoa à?”, Đại trưởng lão híp mắt nói.

Tô Nhu nghe xong cũng sững sờ.

Lâm Chính hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã thoải mái lại.

“Không phải chứ, Đại trưởng lão, ông đã lấy nhẫn của chúng tôi, sao lại…”, Tô Nhu không hiểu hỏi.

“Thật xin lỗi cô Tô, vừa rồi tôi đã chuyển quyền sở hữu mảnh đất Thanh Lam Hoa cho cậu Trình rồi! Cho dù tôi muốn bán cho cô cũng không được”, Đại trưởng lão nói.

“Cái gì?”

Tô Nhu sửng sốt, lập tức lấy lại bình tĩnh, nói: “Vậy Đại trưởng lão hãy trả lại chiếc nhẫn cho chúng tôi… chúng tôi sẽ không mua…”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.