Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 477



Chương 477

“Tôi không muốn ly hôn nữa”, Tô Nhu nói với vẻ vô cảm.

“Em đang coi chuyện này là trò đùa sao?” Lâm Chính chau mày.

“Chẳng lẽ lại không được?”, Tô Nhu quay qua nhìn anh bằng vẻ lạnh lùng.

Lâm Chính khẽ mỉm cười, không nói gì. Đối với hôn nhân Lâm Chính hết sức coi trọng, nếu không anh đã không giúp đỡ Tô Nhu hết lần này tới lần khác như thế. Thế nhưng hai người cưới là do người lớn sắp đặt, nên một cuộc hôn nhân không được xây dựng trên tình cảm thì không thể bền vững được.

“Chúng ta tạm thời không ly hôn nhưng điều đó không có nghĩa là sau này không thể. Hơn nữa Lâm Chính…tôi muốn thương lượng với anh một việc”.

Nói xong, Tô Nhu kéo ngăn kéo bên bàn, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, đồng thời viết ra mật khẩu và đưa cho Lâm Chính.

“Đây là gì vậy”, Lâm Chính bất ngờ.

“Trong này có khoảng hơn hai trăm nghìn tệ, là tiền tiết kiệm của tôi”.

“Tiết kiệm?”

“Anh đừng thấy tôi nhận được nhiều khoản đầu tư mà tưởng tôi có nhiều. Bởi đó là tiền của người ta. Tôi sẽ không động vào. Trước mắt công ty vẫn chưa có lợi nhuận, tôi cũng không có nhiều tiền”, Tô Nhu nói.

“Vậy em đưa tiền này cho anh làm gì?”

“Tôi hi vọng anh có thể nhận món tiền này và rời khỏi Giang Thành”, Tô Nhu nghiêm túc nói.

Dứt lời, Lâm Chính sững sờ.

“Em muốn anh rời khỏi Giang Thành?”

“Đúng vậy”.

“Tại sao?”

“Bởi vì sự tồn tại của anh sẽ khiến tôi bị ảnh hưởng danh tiếng. Anh sẽ chỉ khiến tôi trở thành trò cười của Giang Thành, khiến tôi mất mặt”, Tô Nhu quát anh. Bộ dạng của cô giống như một quả bom đang nổ.

Lâm Chính ngạc nhiên lắm. Trong ký ức của anh, Tô Nhu không phải là người thích thể diện. Mặc dù cô luôn mắng Lâm Chính không làm được gì nhưng cũng chỉ nói thôi. Cô chẳng bao giờ để tâm tới người khác. Sao hôm nay cô ấy lại lấy những điều đó ra để đuổi Lâm Chính đi chứ?

“Anh tới từ Yên Kinh phải không? Vậy thì về Yên Kinh đi. Giang Thành không thuộc về anh. Nhà tôi cũng không thể dung túng anh được nữa. Anh mau đi đi, đi càng xa càng tốt. Sau này đừng xuất hiện ở Giang Thành nữa”. Tô Nhu lại quát lên.

Khuôn mặt của cô kích động tới mức đỏ bừng.

Lâm Chính đanh mắt. Anh nhìn Tô Nhu, nín thở.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Em có chuyện có thể nói cho anh nghe, anh sẽ giúp em”.

“Không có”, Tô Nhu thẳng thừng từ chối.

“Tô Nhu”.

“Tôi đã nói rồi, không có. Anh còn muốn thế nào đây? Anh định giúp thế nào? Anh tưởng dùng chút thủ đoạn là có quen biết vài người thì có thể vô thiên vô pháp sao? Anh tưởng tất cả mọi người đều sợ anh chắc? Nói cho cùng anh là kẻ bạc nhược, sống nhờ vợ, tôi nói anh đi thì anh mau đi đi, nói nhiều vậy làm gì chứ”, Tô Nhu gào lên và nhét thẻ vào trong tay anh.

Lâm Chính im lặng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.