Chương 478
“Chỉ có vậy thôi, anh đi đi! Đừng cản trước mặt tôi nữa”, Tô Nhu lạnh lùng nói.
“Tô Nhu, thực ra những năm qua em luôn hiểu lầm anh”.
Lâm Chính im lặng rồi bình tĩnh nói tiếp: “Anh không phải là kẻ bỏ đi như mọi người vẫn nghĩ. Anh cũng không bất tài như em thấy, thực ra nguồn lực của anh rất mạnh. Nếu em gặp phải chuyện gì hoàn toàn có thể tìm anh để giải quyết, anh cũng rất sẵn lòng giúp em. Anh không biết rốt cuộc em đã gặp phải chuyện gì nhưng nếu có một ngày em không thể nào giải quyết được nữa thì có thể gọi cho anh. Vì dù sao em vẫn là vợ anh”.
Lâm Chính không muốn giấu thêm nữa. Anh thấy đã đến lúc nói thẳng rồi.
Chỉ là…Những lời nói đó đi vào tai của Tô Nhu lại mang nghĩa khác. Cô căn bản không tin.
“Tôi là vợ anh sao? Hừ, tạm thời thôi, sau này thì chưa chắc. Lâm Chính, tôi được gả cho anh là vì ông nội. Giờ ông không còn nữa, chẳng có ai có thể ép được tôi. Việc tôi và anh ly hôn chỉ còn là chuyện sớm hay muộn. Và rồi tôi cũng sẽ có lựa chọn tốt hơn thôi. Người đàn ông của tôi không thể là đồ bỏ đi được, ít nhất là không giống anh. Nếu tôi cần giúp đỡ thì tôi cũng sẽ tìm người đàn ông mà tôi muốn”.
“Ồ, em đã thích người khác rồi à?”, Lâm Chính trầm mặt, không biết tại sao mà anh lại cảm thấy rất bực bội.
“Đúng vậy”.
“Là ai?”
“Đó là người mà anh chỉ có thể ngưỡng vọng. Anh chắc chắn cũng đã từng nghe qua, đó là chủ tịch Lâm của tập đoàn Dương Hoa”, Tô Nhu khẽ cười.
“Chủ tịch Lâm sao?”, Lâm Chính sững sờ.
“Cả tỉnh Giang Thành đều biết chủ tịch Lâm đang theo đuổi tôi, thích tôi. Chỉ cần tôi gật đầu là sẽ được gả vào hào môn. Lâm Chính, anh là gì chứ, anh mau cầm tiền và rời đi đi”, Tô Nhu tỏ vẻ ghét bỏ.
“Em chưa từng gặp chủ tịch Lâm, sao có thể thích anh ta chứ”, Lâm Chính chau mày.
“Ai nói là tôi chưa từng gặp?”
“Chưa ai từng gặp thì đúng hơn”.
“Kể cả như vậy thì đã sao? Tôi thích anh ấy có tiền, có năng lực, thế nào, anh hài lòng chưa?”, Tô Nhu lạnh lùng nói.
“Em không phải là người phụ nữ thích vinh hoa”, Lâm Chính lắc đầu, nhìn tấm thẻ trong tay sau đó đặt lên bàn và thản nhiên nói: “Em chỉ muốn anh rời đi. Anh không ngốc, anh nhận ra được. Mặc dù anh không biết em đang gặp phải vấn đề gì nhưng vẫn là câu nói đó, nếu em cần thì có thể gọi cho anh”
Nói xong, Lâm Chính quay người đi ra khỏi phòng. Anh biết, có nói nữa cũng vô ích vì Tô Nhu đã quyết định rồi.
Cánh cửa mở ra, Trương Tinh Vũ và Tô Quang đang đứng dán tai vào cửa nghe ngóng. Thấy cửa mở, bọn họ vội vàng đứng thẳng người.
Tô Quảng ho khù khụ giấu đi vẻ lúng túng. Trương Tinh Vũ thì chỉ thẳng ra cửa: “Đi đi”. Lâm Chính không nói gì chỉ đi thẳng.
Cánh cửa phòng đóng lại, Tô Nhu ngồi phịch xuống giường. Một lúc sóc cô vùi đầu vào chăn và khóc nức nở.
“Con gái…”, Trương Tinh Vũ định bước vào nhưng thấy bộ dạng của Tô Nhu thì lại thôi.
“Mẹ, đóng cửa lại giúp con, con muốn yên tĩnh…”, Tô Nhu lau nước mắt nói giọng khàn đặc.
Trương Tinh Vũ đau xót nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ khép cửa lại. Tô Nhu khóc một lúc rồi lấy điện thoại gọi.
“Tô Nhu sao thế?”, đầu giây bên kia là một giọng nói già nua.