Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4793: C4793: Chương 4793



Lâm Chính đang say sưa giấc nồng bị tiếng ồn làm tỉnh, anh mở bừng mắt ra, nhìn về phía cửa: “Ai vậy?”.

“Mở cửa, Thánh Nữ có lời mời”, người ngoài cửa nói to.

Lâm Chính vô cùng khó hiểu, chạy ra mở cửa, chỉ thấy một người của đảo Thần Hỏa đang đứng bên ngoài, lạnh lùng nói: “Mau đi theo tôi, Thánh Nữ đã bày tiệc, muốn khoản đãi anh”.

Nói xong liền xoay người rời đi.

“Khoản đãi tôi?”, Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên: “Đang yên đang lành, sao Thánh Nữ lại làm vậy?”.

“Anh hỏi nhiều thế? Đi nhanh lên!”, người kia mất kiên nhẫn quát.

Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi vẫn đi theo.

Người kia nhanh chóng dẫn anh đến một tòa kiến trúc to lớn được xây ở sườn núi chính giữa đảo.

Lúc này trong tòa nhà, rượu thơm ngào ngạt, thịt thơm nức mũi.

Hai bên điện đường đã bày hai dãy bàn, thức ăn đầy ắp trên bàn, các tinh nhuệ cấp cao của đảo Thần Hỏa đều đang ngồi trước bàn nói chuyện phiếm, nhưng không ai động đũa, dường như đang chờ ai đó.


Còn Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn mặc bộ đồ đỏ rực, ngồi ngay ngắn ở bên trên giống như nữ hoàng, tay cầm ly rượu, yên lặng quan sát mọi người bên dưới.

“Khởi bẩm Thánh Nữ đại nhân, thần y Lâm đã đến!”, người của đảo Thần Hỏa bước tới ôm quyền.

“Ban ngồi”.

“Vâng”.

Người kia lại ôm quyền, rồi ngoảnh sang nói: “Mời!”.

Lâm Chính nhìn vị trí, chỉ còn một chỗ bên cạnh Thánh Nữ, liền hỏi với vẻ khó hiểu: “Tôi ngồi ở đó sao?”.

“Đương nhiên”, Thánh Nữ gật đầu.

“Được”.

Lâm Chính cũng không khách sáo, sải bước đi tới ngồi xuống.


Người của đảo Thần Hỏa ở hai bên đều thầm nhíu mày.

“Người này không chút khách sáo gì cả!”.

“Cũng không thèm cảm ơn Thánh Nữ đại nhân, hắn không biết đây là ân điển của đại nhân sao?”.

“Người ngông cuồng như vậy e là không rời khỏi đảo Thần Hỏa được rồi”.

Mọi người xì xào bàn tán.

Nhưng Lâm Chính không thèm đếm xỉa tới bọn họ, mà ngoảnh sang cười nói: “Sao Thánh Nữ đại nhân lại mở tiệc khoản đãi tôi thế? Theo lý mà nói thì tôi và đảo Thần Hỏa vẫn đang trong mối quan hệ là kẻ thù thì phải?”.

“Không có cái gì gọi là kẻ thù hay không kẻ thù cả, trước khi sư tôn quyết định kết quả, thì vẫn chưa thể xác lập mối quan hệ giữa chúng ta. Sở dĩ tôi mở tiệc khoản đãi thần y Lâm cũng là vì kính phục y thuật của thần y Lâm thôi”, Thánh Nữ bình tĩnh đáp.

“Vậy sao?”.

Lâm Chính đánh giá Thánh Nữ một lượt, khóe môi bỗng nhếch lên. Hình như anh hiểu ra gì đó, liền khẽ gật đầu: “Thú vị, thú vị…”

Thánh Nữ nghe thấy thế, đôi lông mày lá liễu liền nhíu lại, bình thản hỏi: “Thần y Lâm thấy thú vị vì chuyện gì vậy?”.

“Thánh Nữ đại nhân biết rõ còn cố hỏi? Cô bày bữa tiệc này để làm gì, tôi đã đoán được ba phần rồi”, Lâm Chính cười nói.

Thánh Nữ nghe thấy thế liền nổi hứng, cười nhạt nói: “Được, vậy anh nói tôi nghe xem nào”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.