Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4819: C4819: Chương 4819



“Vậy nếu đại hội quyết định truy cứu đến cùng thì sao?”, Lâm Chính hỏi lại.

“Đại hội? Hừ, cậu cảm thấy tôi sợ bọn chúng sao?”

“Tôn Giả, ông không sợ, nhưng tôi sợ! Thật ra tôi cảm thấy thà đi lấy thuốc một cách công khai, còn hơn là lén lút đi trộm thuốc ở Thương Minh”.

“Đi lấy thuốc công khai ư? Làm bằng cách nào? Cậu tưởng Thương Minh là do cậu mở à?”, Thần Hỏa Tôn Giả liếc xéo anh, hờ hững nói.

“Không phải do tôi mở, nhưng nếu như nó được chuyển cho tôi, thì đó chẳng phải là của tôi sao?”, Lâm Chính cười nói.

Vừa dứt lời, Thần Hỏa Tôn Giả lập tức trầm mặc.

“Cậu có cách gì?”

“Cách thì có rất nhiều, chẳng qua là còn phụ thuộc vào việc Tôn Giả có bằng lòng ủng hộ hay không thôi”, Lâm Chính cười nhạt.

Chuyến đi tới đảo Thần Hỏa này có thể nói là vô cùng nguy hiểm.


Nhưng cuối cùng lại thoát chết trong gang tấc!

Bụp!

Lâm Chính nhảy ra khỏi thuyền, leo lên bến cảng và hít một hơi thật sâu.

“Cậu Lâm!”

Ở đằng xa, Trương Thất Dạ cẫn đầu một nhóm cao thủ Dương Hoa lao tới.

Mấy người Nguyên Tinh, Tào Tùng Dương, Băng Thượng Quân đều có mặt!

Mọi người được trang bị đầy đủ vũ khí, nhìn thế cục này, e rằng bọn họ muốn đột nhập vào đảo Thần Hỏa để giải cứu Lâm Chính.

“Cậu Lâm, cậu quay về bằng cách nào vậy? Tôi tưởng cậu vẫn còn đang bị giam giữ trên đảo Thần Hỏa”, Trương Thất Dạ ngạc nhiên khi thấy Lâm Chính vẫn bình an vô sự.

“Yên tâm đi, Thần Hỏa Tôn Giả còn chưa có ý định giết tôi! Đi thôi, chúng ta trở về trước đã”, Lâm Chính cười nói.


Mọi người lập tức lái xe đến sân bay, trở về Giang Thành.

Biết được Lâm Chính thoát chết trong gang tấc, giải quyết ổn thỏa chuyện của Thần Hỏa Tôn Giả, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần không đối địch với đảo Thần Hỏa, Giang Thành chắc chắn sẽ bình yên.

Chuyện này kết thúc ở đây.

Trái tim treo lơ lửng của mọi người cuối cùng cũng có thể hạ xuống.

Tuy nhiên, Lâm Chính đến Giang Thành, vừa xuống máy bay, điện thoại di động đã báo có cuộc gọi tới.

Tên hiển thị trên màn hình là Dịch Tiên Thiên!

“Cậu Lâm, nghe nói cậu vừa trở về Giang Thành, bây giờ cậu có rảnh không?”, Dịch Tiên Thiên cười nói qua điện thoại.

“Hả? Chuyện tôi về đến Giang Thành hình như chưa nói với ông mà nhỉ? Ai nói cho ông biết thế?”, Lâm Chính cau mày hỏi.

“Ồ, là thế này cậu Lâm, Thương Minh có tai mắt ở khắp mọi nơi trên cả nước, ở sân bay cũng có người của Thương Minh, thế nên tôi mới biết”, Dịch Tiên Thiên cười nói.

“Thật sao? Xem ra ông cũng có nhiều tai mắt đấy”, giọng nói của Lâm Chính dần trở nên lạnh lùng.

Dịch Tiên Thiên run rẩy, chợt nhận ra mình nói sai, vội vàng nói tiếp: “Cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm! Không phải cố ý theo dõi cậu! Đây chỉ là tin tức mà người bộ phận tình báo của Thương Minh thu thập được mà thôi. Hay là thế này, tôi sẽ ngay lập tức thu dọn sạch sẽ những tai mắt của Thương Minh đang ở xung quanh cậu!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.