Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4842: C4842: Chương 4842



Ông Đồng siết chặt nắm đấm, nhưng không thể phá luật, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, quát khẽ: “Một trăm triệu linh một tệ một lần! Một trăm triệu linh một tệ hai lần! Một trăm triệu linh một tệ ba lần!”

“Đã bán!”

“Sắt Nam Minh Ly Hỏa đã về tay cậu Triều Chính Phong! Chúc mừng cậu Triều!”

Bốp bốp bốp…

Mọi người đồng loạt vỗ tay.

Triều Chính Phong lập tức đứng dậy ôm quyền: “Cảm ơn! Cảm ơn các vị đã không tranh với tôi, cũng cảm ơn anh Đồng rất nhiều!”

Nghe thật quá trào phúng.

Ông Đồng tái mặt, thầm hừ một tiếng, mở lời: “Các vị, tôi không được khỏe lắm, sợ là không thể tiếp tục chủ trì buổi đấu giá, xin mời cô Kim của Thương Minh lên thay tôi tiếp tục chủ trì! Cô Kim, phiền cô rồi!”


Nói xong, một cô gái mặc sườn xám đỏ, dáng người thướt tha bước lên sân khấu, tiếp tục buổi đấu giá.

Ông Đồng trầm mặt rời khỏi hiện trường.

Lâm Chính chăm chú nhìn theo bóng dáng ông Đồng, hơi đăm chiêu.

“Lâm Chính, có chuyện gì vậy? Tại sao mọi người không ai dám tăng giá? Hơn nữa chỉ có một tệ thì có nghĩa gì?”, Tô Nhu mờ mịt, tò mò hỏi.

Cô cũng từng tham gia không ít buổi đấu giá, nhưng chưa từng gặp buổi đấu giá nào kỳ quái như vậy.

“Vậy mà không nhìn ra sao? Ông Đồng không chung đường với Triều Chính Phong, hoặc có thể nói là không chung đường với người đứng sau Triều Chính Phong”, Lâm Chính cười nói.

“Vậy sao? Nhưng em nghe nói bọn họ đều là người của Thương Minh mà, sao phải làm vậy?”


“Tiểu Nhu, em biết bao nhiêu về Thương Minh?”

“Thật ra cũng không nhiều, nhưng theo em được biết, trong nước hễ là tập đoàn tài chính có tên tuổi, đa số đều là thành viên của Thương Minh, ngoại trừ Dương Hoa ở Giang Thành! Mà Thương Minh có sức ảnh hưởng có một không hai trong giới kinh doanh, có nể nói là thủ lĩnh giới kinh doanh, nếu có dịp may được gia nhập Thương Minh, cho dù là một công ty sắp phá sản cũng có thể trong nháy mắt tái sinh rạng rỡ, một bước lên trời”.

“Em biết không ít nhỉ”.

“Em còn nghe mọi người trong nhóm nói, với quy mô bây giờ của công ty Quốc tế Duyệt Nhan thì không thể qua lại với Thương Minh”.

“Nhóm?”

“Phải, em tham gia nhóm giao lưu các công ty của tỉnh, anh biết công ty Quốc tế Đào Lâm chứ? Một trong ba doanh nghiệp hàng đầu của tỉnh mình, giám đốc điều hành của tập đoàn Đào Lâm thảo luận trong nhóm nên em mới biết”.

“Ồ? Em còn có nhóm như vậy sao?”

“Thật ra em cũng chỉ bị người ta thêm vào, tập đoàn Đào Lâm cũng có vài lần hợp tác với chúng ta, chị Đào giám đốc điều hành là người tốt bụng, cũng thêm em vào, đáng lẽ chị ấy định thêm sếp Mã vào nhưng không có cơ hội gặp sếp Mã”.

“Sao không thêm chủ tịch Lâm vào?”

“Chủ tịch Lâm? Làm sao được chứ? Chủ tịch Lâm là ân nhân lớn, sao có thể vào nhóm nhỏ này của bọn em?”, Tô Nhu không nhịn được cười, nói.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.