Bạch Họa Thủy khẽ tái mặt nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: “Tôi không biết cậu đang nói gì”.
“Hừ còn giả vờ sao? Được vậy tôi nói thẳng nhé Bạch Họa Thủy bà muốn tôi giết Dịch Tiên Thiên thì khác gì thả con cá rô bắt con săn sắt. Lập một minh chủ mới là khó vô cùng, hơn nữa khi Dịch Tiên Thiên chết, chẳng còn ai đủ khả năng giữ chức minh chủ thì người của đại hội sẽ đứng ra quản lý. Như vậy mà tôi muốn xen vào thì có phải khó như lên trời không. Bà muốn tôi giết Dịch Tiên Thiên là vì muốn Thương Minh được giao lại cho đại hội mà thôi. Bà tưởng tôi không biết?”
Bạch Họa Thủy hừ giọng, không nói gì.
Lâm Chính ghé lại, khẽ nói: “Hơn nữa, tôi cảm thấy Dịch Tiên Thiên không thể phản bội tôi được. Bởi vì tôi đã đưa ra một điều kiện khiến ông ta không thể phản bội”.
“Điều kiện gì?”, Bạch Họa Thủy vội hỏi.
“Tôi giúp ông ta trường sinh bất lão”,Lâm Chính cười.
Bạch Họa Thủy run rẩy, đứng bật dậy, há hốc miệng nhìn Lâm Chính; “Trường sinh…bất lão sao? Cậu thật sự có thể khiến người khác trường sinh bất lão?”
“Sao thế Bạch minh chủ? Bà lại bắt đầu nghi ngờ y thuật của tôi đấy à?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Tôi…tôi không có ý đó…”, Bạch Họa Thủy ý thức được việc mình đã mất kiểm soát nên ho húng hắng, lấy lại vẻ bình tĩnh. Tuy nhiên đôi mắt thì vẫn ánh lên vẻ kinh hãi.
Trường sinh bất lão sao. Đó là một điều kiện vô cùng hấp dẫn. Thời cổ đại có biết bao nhiêu vị hoàng đế vì muốn trường sinh bất lão mà mất nước. Ngày nay có biết bao nhiêu người vì muốn kéo dài tuổi thọ mà phát điên. Đó là thứ mà tiền bạc không thể mua được, là quyền lực không thể tạo ra.
Thậm chí đến cả yêu ma quỷ quái vì muốn ăn thịt Đường Tăng mà đã phải mạo hiểm chiến đấu với tề thiên đại thánh. Đối với người bình thường mà nói. Nếu có thể trường sinh thì thế giới này còn gì đáng để họ phải lưu luyến nữa.
“Cậu đến tìm tôi không phải chỉ để nói chuyện này đúng không? Chắc chắn cậu còn chuyện khác nữa. Nói đi”, Bạch Họa Thủy thầm nín thở, vừa nói vừa cố gắng lấy lại bình tĩnh.
“Ý tôi vẫn là như thế. Bạch minh chủ, tôi muốn tìm hiểu về đại hội. Biết tất cả mọi thứ liên quan tới đại hội”, Lâm Chính nói.
“Sao? Cậu thấy một Thương Minh vẫn chưa đủ, lẽ nào còn muốn xen vào cả đại hội. Nếu thế thì tôi phải nói với cậu rằng cậu đang tự chui đầu vào chỗ chết đấy. Tính chất của đại hội và Thương Minh không giống nhau. Bất cứ người nào có mưu đồ bất chính chỉ có chết thôi. Cách mà đại hội xử lý một con người không chỉ đơn giản là lấy đi tính mạng của họ mà còn khiến họ biến mất luôn khỏi lịch sử. Nếu cậu là thần y Lâm, cậu đắc tội với đại hội thì cậu và tất cả những người có giăng mắc tới cậu đều sẽ chết. Ngoài ra, tất cả những bài báo, tin tức liên quan tới cậu cùng đồng loạt biến mất trong một ngày. Con người sẽ không còn nhớ tới sự tồn tại của cậu nữa. Cậu có biết điều đó đáng sợ tới mức nào không?”, Bạch Họa Thủy lạnh lùng nói.
Lâm Chính chau mày. Giết người không khó, khó là giế t chết họ ngay cả trong lịch sử. Có thể làm được điều này thì có thể thấy sức mạnh của đối phương phải lớn tới mức nào. Đến cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng không làm được như thế.
“Thần y Lâm, cậu đã có y thuật trường sinh bất lão lại có cả những thứ như Trú Nhan Đan thế này thì theo lý mà nói cậu chẳng thiếu gì cả. Tại sao cậu còn muốn động vào đại hội? Cậu không cảm thấy là dã tâm của cậu quá lớn đấy chứ”, Bạch Họa Thủy đanh giọng.
“Dã tâm sao? Tôi chẳng có dã tâm gì hết. Cả đời này tôi chỉ có hai điều đáng để tâm. Một là báo thù cho mẹ tôi. Hai là bảo vệ những người tôi yêu thương. Tôi biết không dễ dây vào đại hội nhưng tôi đã tiêu diệt đội phán quyết và người tuyệt phạt, chuyện này mà lộ ra thì chắc chắn bọn họ cũng không tha cho tôi. Vì vậy tôi phải chuẩn bị trước. Bà nói toàn bộ mọi chuyện cho tôi, còn những thứ khác bà không cần phải lo lắng”, Lâm Chính thản nhiên nói.
Bạch Họa Thủy nhìn một lúc rồi khẽ thở dài và nói ra những thông tin bà ta biết từ đại hội…
Yên Kinh, nhà họ Lâm…