Chương 487
Những lời ông ta nói sao có thể là giả được? Đám đông bàng hoàng, cảm giác da đầu tê dại. Lúc này bọn họ mới biết tại sao ông hai Liễu lại cung kính, sợ sệt Lâm Chính như vậy.
Ông hai Liễu hít một hơi thật sâu, dúi đầu tên tóc xanh đi tới đứng trước mặt Lâm Chính.
“Quỳ xuống”, ông hai Liễu nói.
“Chú hai, cháu…chú bảo cháu quỳ xuống sao?”, tên tóc xanh run rẩy
Ông hai Liễu lấy ra một cây gậy sắt đưa tới trước mặt hắn. Ông ta không nói gì, cứ thế đập thẳng vào đầu gối của tên tóc xanh.
“Rắc”.
“Á!”
Tên tóc xanh kêu la thảm thiết. Hắn ngã lăn ra đất, ôm cái chân đã bị đánh gãy của mình và gào lên. Ông hai Liễu lại đập mạnh vào chân còn lại của tên tóc xanh.
Rắc.
Tiếng kêu gào vang vọng không gian. Tên tóc xanh do đau quá mà ngất lịm.
“ông Hai”, người nhà họ Liễu đứng sau không chịu đựng thêm được nữa.
Thế nhưng ông hai Liễu mặc kệ. Ông ta quay qua nhìn Lâm Chính, cúi đầu nói: “Chủ…chủ tịch Lâm, như vậy…cậu đã hài lòng chưa?”
Lâm Chính điềm đạm nhìn tên tóc xanh ngất dưới đất và lắc đầu.
Ông hai Liễu không dám do dự, cũng biết bản thân không thể do dự bèn giơ cây gậy sắt lên đập thẳng vào tay của tên tóc xanh.
Rắc.
Rắc.
Âm thanh ghê rợn của tiếng xương gãy lại vang lên. Tên tóc xanh một lần nữa tỉnh lại rồi lại ngất đi.Trông hắn không còn ra hồn người nữa.
“Chủ tịch Lâm…vậy đã được chưa?”, ông hai Liễu buông thõng tay xuống, run rẩy.
Nếu Lâm Chính còn nói chưa hài lòng thì thực là ông ta không biết phải đánh như thế nào nữa. E rằng nhát tiếp theo sẽ khiến tên tóc xanh mất mạng mất…
“Được rồi”, cuối cùng thì Lâm Chính cũng đã lên tiếng.
Câu nói của anh khiến ông hai Liễu thở phào nhẹ nhõm. Ông ta nhắm mắt lại như đang lựa chọn, sau đó quỳ xuống.
Vô số người có mặt trố mắt nhìn.
“Chủ tịch Lâm, tôi đồng ý thay mặt cho nhà họ Liễu bỏ ra toàn bộ tài sản tặng lại cho cậu. Ngoài ra, nhà họ Liễu cũng sẽ rời khỏi Giang Thành ngay trong đêm và thề sẽ không quay trở lại nữa, mong chủ tịch Lâm có thể tha thứ cho sự ngu ngốc vô liêm sỉ của tôi”.
Nói xong, ông ta dập mạnh đầu trước Lâm Chính. Phó Vũ hác hốc miệng, hơi thở trên nên dồn dập. Tên mập, cô gái tóc ngắn cũng trố tròn mắt.
Đó là ông hai Liễu đấy. Dù sao cũng là một nhân vật có máu mặt ở Giang Thành mà. Sao đứng trước người này thì ông ta lại trở nên đáng thương như vậy chứ…
Chủ tịch Lâm…là người ghê gớm tới mức nào thế? Đám đông cảm thấy ớn lạnh, ai cũng nín thở. Lần này thì đến cả Phó Vũ cũng ý thức được rằng tất cả những gì ông hai Liễu nói đều là thật…
Lâm Chính phủi bụi trên người, thản nhiên nhìn ông hai Liễu: “Tế tổ thường diễn ra ở đâu?”