Lâm Chính múa may thanh kiếm, bình thản nói: “Anh đi đi”.
“Đi?”.
Lâm Anh Hùng kinh ngạc nhìn anh: “Anh để tôi đi sao? Anh… anh không giết tôi à?”.
“Anh yên tâm, tôi không định giết anh! Thực ra tôi với anh không thù không oán, nếu không phải lập trường bất đồng thì có khi chúng ta có thể làm bạn đấy”, Lâm Chính vừa quan sát kiếm Kinh Hồng vừa nói.
“Đúng là lập trường bất đồng, hơn nữa anh là người mà nhà họ Lâm bắt buộc phải giết. Có lẽ thiên phú của anh cao hơn tôi, nếu để anh sống, thì chắc chắn nhà họ Lâm sẽ khó mà giành được phần thắng ở đại hội”, Lâm Anh Hùng đanh giọng nói: “Thế nên cho dù anh thả tôi, thì tôi vẫn sẽ trở về tập hợp lực lượng của nhà họ Lâm để giết anh”.
“Nếu thế thì lần sau các anh phải mang thêm nhiều người hơn, nếu không chỉ vài người như vậy đến Giang Thành cũng chỉ chết uổng thôi”, Lâm Chính bình thản nói.
“Anh yên tâm, lần sau tôi đến chắc chắn sẽ là cường giả siêu cấp sánh được với thiên địa, uy chấn thế giới. Anh không biết thế lực của gia chủ Lâm Thị chúng tôi đâu, nếu bọn họ thực sự nhằm vào ai, thì chắc chắn sẽ khiến người đó biến mất, không tha một ai”, Lâm Anh Hùng trầm giọng nói.
“Tôi chờ anh, mong là nhà họ Lâm các anh đừng khiến tôi thất vọng. Nếu còn phái những hạng người vớ vẩn đến thì chỉ có lãng phí thời gian của mọi người thôi”, Lâm Chính bình tĩnh nói.
Hạng người vớ vẩn?
Đó là những cường giả của gia chủ đấy!
Lâm Anh Hùng vô cùng tức giận, nhưng vẫn nhẫn nhịn, khẽ quát: “Hi vọng đến lúc đó khi các cường giả đến đây, anh vẫn còn nói được câu đó”.
Dứt lời liền xoay người định đi.
Lúc đi anh ta còn không quên ngoảnh lại nhìn, thấy Lâm Chính quả nhiên không truy kích, mà thực sự thả anh ta đi.
“Thần y Lâm, anh ngông cuồng lắm! Anh không biết hành động ngày hôm nay sẽ mang lại điều gì cho anh đâu”.
“Kinh Hồng không chỉ là báu vật gia truyền của nhà họ Lâm, mà còn là thể diện của nhà họ Lâm. Nếu ngay cả báu vật gia truyền cũng không còn, anh nghĩ nhà họ Lâm còn có thể chấp nhận sự tồn tại của anh sao?”.
Lâm Anh Hùng lẩm bẩm nói, ánh mắt sa sầm, nhanh chóng rời khỏi địa phận Giang Thành.
Biệt thự nhà họ Lâm.
“Cái gì? Thần đại nhân chết rồi sao?”.
Lâm Hạo Thiên đột nhiên đứng dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Anh Hùng đã chật vật trở về.
“Thần đại nhân không rõ sống chết, không biết thần y Lâm có giết ông ấy hay không, nhưng… kiếm Kinh Hồng đã bị thần y Lâm cướp mất”, Lâm Anh Hùng nhỏ giọng nói.
Nghe vậy, người nhà họ Lâm ở đây đều há hốc miệng, khó tin nhìn Lâm Anh Hùng.
“Kiếm Kinh Hồng… bị thần y Lâm cướp đi rồi?”.
“Anh Hùng, cậu nói… thật sao?”.
“Đó là bảo vật gia truyền của nhà họ Lâm chúng ta! Lâm Anh Hùng, cậu lại để mất nó?”.
Các trưởng bối nhà họ Lâm đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Anh Hùng.
Lâm Anh Hùng quỳ tại chỗ, đấm một quyền xuống đất, nghiến răng ch ảy nước mắt.
Mọi người im lặng, sắc mặt ai nấy đều khó coi tột cùng.
“Thật là nhục nhã, đúng là vô cùng nhục nhã!”.