Chương 489
Lâm Chính bước tới. Cô ấy không hề có bất kỳ phản ứng gì. Cảm giác như cô không còn hứng thú với mọi thứ xung quanh nữa.
Anh ngồi xuống bên giường, cầm một trái táo lên và gọt vỏ. Lúc này dường như cô ấy mới ý thức được có người tới. Sau khi liếc nhìn Khiết Thần, cô co rụt đồng tử, nói bằng giọng khàn khàn: “Sao? Anh tới cười nhạo tôi đấy hả?”
“Đúng vậy”
Lâm Chính gọt xong táo bèn đưa lên miệng cắn một miếng và nhai: “Sao thế? Từ Sương Huyền, hối hận rồi à?”
Nghe Lâm Chính nói, nhịp thở của Từ Sương Huyền trở nên gấp gáp hơn.
Cô ấy trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm Lâm Chính, sau đó gương mặt xinh xắn trở nên dữ tợn, giận dữ mà đau khổ.
“Anh… Anh im miệng cho tôi! Cút đi cho tôi! Cút!”.
Cô ấy điên cuồng hét lên.
Nếu cơ thể cô ấy có thể cử động, cô ấy sẽ không do dự nhảy xuống giường, lấy đồ ném về phía Lâm Chính.
Tiếc là bây giờ ngoại trừ miệng, cơ thể cô ấy hoàn toàn không thể động đậy…
Lâm Chính không nói gì, tiếp tục nhìn cô ấy.
Cô ấy cũng chỉ đành bất lực nhìn Lâm Chính.
Cuối cùng, Từ Sương Huyền khóc thành tiếng.
Nước mắt không ngừng rơi khỏi khóe mắt cô ấy.
Mặc dù mấy ngày nay cô ấy đã khóc rất nhiều lần, nhưng không có lần nào khóc nhiều bằng lần này.
Bởi vì không ai dám hỏi câu mà Lâm Chính hỏi.
Hối hận?
Từ Sương Huyền vô cùng hối hận.
Cô ấy vốn đã có mầm bệnh trong người, nhưng vì để ý đến thể diện của bạn học, để giữ vững quan hệ với bạn học, cô ấy miễn cưỡng uống ly rượu đó, dẫn đến bây giờ biến thành thế này. Nếu có thể quay lại, cô ấy sẽ tạt ly rượu đó vào mặt những người bạn ép cô ấy uống rượu.
Hơn nữa, từ khi xảy ra chuyện, những người ép cô uống rượu đa số chẳng ai đến thăm cô, sợ bị cô trách móc.
Lúc này, Từ Sương Huyền mới hiểu thế nào là tình người ấm lạnh, mới hiểu thế nào là bạn bè giả tạo…
Trong phòng bệnh toàn là tiếng khóc của Từ Sương Huyền. Lâm Chính ăn táo, không quan tâm đ ến cô ấy.
Cũng không biết qua bao lâu, Từ Sương Huyền mới ngừng khóc.
Cô ấy nghẹn ngào nói: “Bây giờ hối hận thì có tác dụng gì? Tôi đã thành ra thế này, anh muốn cười thì cứ cười đi…”.
“Tôi không thích cười trên nỗi đau của người khác, lần này tôi đến đây là chú của cô nhờ tôi. Từ Sương Huyền, tôi hỏi cô, nếu cô có thể hồi phục, có thể xuống giường đi lại, có thể sinh hoạt như người bình thường, cô có đồng ý thay đổi từ đây không?”.
“Tôi đồng ý, nhưng thế thì sao? Cuộc sống của tôi đã không còn hi vọng nữa rồi”, Từ Sương Huyền khản giọng nói, ngay sau đó nhắm mắt lại, không nhìn Lâm Chính nữa.