Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 4903: C4903: Chương 4903



Còn bọn họ muốn đi đâu, đương nhiên Lâm Chính biết rõ.

Thần Hỏa Tôn Giả vừa đi, Lâm Chính đã ngồi dậy trên giường bệnh.

“Thầy, chúng ta có cần thêm dầu vào lửa không?”, Tần Bách Tùng đi tới, cung kính hỏi.

“Thêm dầu gì?”, Lâm Chính nghi hoặc nhìn ông ta.

“Ví dụ như… làm tang lễ cho cậu…”.

“Làm cái con quỷ, tôi còn chưa chết!”, Lâm Chính không nhịn được mắng chửi: “Tôi giả vờ bị thương nặng chứ không phải giả vờ làm người chết, làm tang lễ cái gì?”.

“Tôi sơ ý rồi, tôi sơ ý rồi…”.

“Ông về trước đi, nếu người của đảo Thần Hỏa hỏi thì cứ nói tình trạng của thần y Lâm đã tốt hơn. Tôi nghĩ chắc bọn họ đang trên đường đến gia tộc Lâm Thị, đợi bọn họ hỏi tới thì mọi chuyện đã xong xuôi, tôi chết hay không đã không còn quan trọng”.

“Thầy anh minh”.


“Anh minh? Chỉ thế thì không đủ, vẫn phải thêm một bước nữa. Đi thôi, tôi phải đi xem xem đội trưởng đội Thí Long bị bắt về kia, còn cả Lâm Tán!”.

“Tôi sẽ đi gọi Từ Thiên tới đây!”.

Tần Bách Tùng cung kính nói.

Theo sự sắp xếp của Từ Thiên, Lâm Chính xuống tầng hầm.

Môi trường chỗ ở của Lâm Tán chắc chắn không tốt bằng Bạch Họa Thủy, ông ta chỉ có một căn phòng nhỏ, ăn uống ỉa đái đều ở trong đó.

Đợi đến khi Lâm Chính nhìn thấy ông ta, vẻ mặt ông ta rất tiều tụy, đầu bù tóc rối, ánh mắt đờ đẫn, trông có vẻ cực kỳ thê thảm.

“Ông Lâm Tán, tôi nghĩ ông đã biết chuyện sau đó rồi nhỉ?”.

Lâm Chính thản nhiên nói.


Lâm Tán nhìn thấy Lâm Chính thì sắc mặt như tro tàn, im lặng một lúc lâu mới nói: “Nếu cậu không xuất hiện, tôi còn cảm thấy sự việc có thể xoay chuyển. Nếu cậu đã xuất hiện… vậy thì có nghĩa mọi thứ đã xong…”.

“Gia tộc Lâm Thị có người thông minh như ông, vì sao còn cử ông đi tìm chết?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.

Lâm Tán không nói gì.

“Được rồi, ông Lâm Tán, tôi đến đây chỉ để hỏi ông chuyện liên quan đến gia tộc Lâm Thị, hi vọng ông có thể phối hợp với tôi, nói ra những gì ông biết”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Thần y Lâm, cậu đừng phí công nữa, tôi không thể nào tiết lộ bất kỳ tin tức gì về gia tộc Lâm Thị, cậu hãy từ bỏ ý định đó đi”, Lâm Tán lạnh lùng nói.

“Ông không nói?”.

“Tôi sẽ không nói cho cậu một chữ nào”.

“Thế thì thật đáng tiếc, tôi vốn chỉ muốn tìm người đáng chết để thanh toán ân oán, nhưng ông không nói thì tôi chỉ đành tìm toàn bộ người của gia tộc Lâm Thị tính sổ rồi”, Lâm Chính nói.

Lâm Tán sửng sốt, đột nhiên thay đổi ánh nhìn, không tin nổi nhìn anh: “Cậu… cậu có ý gì?”.

“Còn không hiểu nữa sao? Lâm Tán! Tôi cũng họ Lâm, ông cũng họ Lâm, ông không có chút nghi ngờ gì sao?”, Lâm Chính thản nhiên cười hỏi.

Lời này vừa nói ra, Lâm Tán như bị sét đánh, kinh ngạc nhìn Lâm Chính, một lúc lâu sau mới lắp bắp nói: “Cậu… Lẽ nào cậu… là người của gia tộc chính?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.