Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 494



Chương 494

Chẳng mấy chốc, Tiểu Tử mang một xấp tài liệu tới.

“Chào anh, anh chỉ cần ký tên lên số hợp đồng này, sau đó đi cùng tôi đến quầy lễ tân đóng tiền là được. Hiện nay căn hộ này có giá là năm trăm ba mươi triệu tệ, trả đợt đầu ít nhất cũng từ một trăm triệu trở lên. Nếu anh cần làm thủ tục cho vay, công ty chúng tôi cũng sẽ phụ trách tất cả”, Tiểu Tử mỉm cười nói.

Cô ấy vừa dứt lời, mấy người ở xung quanh không nhịn được cười thành tiếng.

Vương Mộc Yến và người đàn ông đi theo đều nhìn Lâm Chính với vẻ mặt giễu cợt.

Căn hộ năm trăm triệu! Trả đợt đầu là một trăm triệu? Thế không phải xong đời rồi sao?

Dù là người đàn ông vuốt ngược tóc cũng chỉ mua hai căn nhà rẻ một chút, hơn nữa còn phải đi vay mượn, một tên vô dụng ở rể thì làm gì có được tài chính như vậy?

Nhiều người nhìn chằm chằm Lâm Chính, trên mặt nở nụ cười, chờ xem lát nữa anh sẽ dùng cái cớ gì để thoái thác.

Giây sau, Lâm Chính đột nhiên nói.

“Vay? Tôi không thể trả hết sao?”.

Tất cả mọi người im lặng như tờ.

Tiểu Tử sửng sốt, mắt mở to, miệng hé ra, bộ dạng vô cùng đáng yêu.

“Có… có thể, đương nhiên… có thể…”, Tiểu Tử cũng trở nên lắp bắp.

“Vậy được, lúc nào thì có thể đóng tiền?”.

“Bây giờ… là được…”.

“Chuẩn bị cho tôi đi, tôi đang vội”.

“A… Ồ… Được, được thưa anh, xin anh đợi một lúc”, Tiểu Tử run giọng đáp, sau đó chạy ra ngoài.

Chốc lát sau, cô ấy đã mang máy POS đến, Lâm Chính lấy thẻ ra quẹt.

“Ting! Thanh toán thành công!”.

Tiếng máy vang lên, sau đó máy POS in ra một tờ hóa đơn, trên hóa đơn toàn là số 0 đến lóa cả mắt.

Cả phòng kinh doanh đều sửng sốt.

Tiểu Tử cũng sững người.

Nói thật, cô ấy cũng không tin người này có thể mua được căn hộ đắt nhất ở chính giữa, cô ta chỉ phục vụ Lâm Chính theo phẩm chất đạo đức nghề nghiệp mà thôi. Nào ngờ… người này… mới thật sự là một người giàu có ẩn mình.

Tiểu Tử run rẩy cả người.

Mức hoa hồng của đơn hàng này cho cô ấy phải là con số trên trời, có lẽ cô ấy không cần lo chuyện học phí nữa.

Người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc.

Nhất là người đàn ông vuốt ngược tóc và Vương Mộc Yến.

“Đây… Đây là giả phải không? Chắc chắn anh ta đang lừa đảo, anh ta… anh ta là một kẻ vô dụng sao lại có năm trăm triệu tệ? Đây chắc chắn là giả!”, Vương Mộc Yến run rẩy chỉ vào Lâm Chính, nói.

Người đàn ông vuốt ngược tóc cũng có vẻ không dám tin.

Lúc này, một người đàn ông trung niên đeo kính, dáng người hơi béo từ bên ngoài chạy vào, đồng thời đưa cho Lâm Chính một tấm danh thiếp, mỉm cười nói: “Xin chào anh, tôi là quản lý của Phòng Kinh doanh Bất động sản này. Đây là danh thiếp của tôi, từ hôm nay trở đi, anh sẽ là khách quý cao cấp nhất của Hào Tình Thế Kỷ chúng tôi, có chuyện gì anh cứ gọi điện thoại cho tôi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.