“Các cô… Có chuyện gì vậy? Bọn họ là ai?”.
Lâm Chính bình thản lên tiếng, ánh mắt đầy lạnh lẽo.
“Cậu Lâm, những người này là cướp! Bọn chúng là người của bộ lạc Kỳ Dương, chuyên cướp bóc giết người! Lần này bọn chúng có được bản đồ cơ quan của Lưu Viêm Trũng, đến được đây nhờ cơ quan, nhằm vào người của Thương Minh chúng ta để cướp! Bọn chúng không những giết hết người của Thương Minh, mà còn định làm nhục Thánh Nữ nữa!”, Dịch Tiên Thiên bi phẫn kêu lên.
“Cái gì?”.
Sắc mặt Lâm Chính lập tức trở nên lạnh lùng, ngoảnh phắt lại nhìn Thẩm Man.
“Cậu là ai?”, Thẩm Man lạnh lùng hừ một tiếng, hung ác nhìn chằm chằm Lâm Chính.
“Thần y Lâm Giang Thành!”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Ồ, cậu là tay bác sĩ vớ vẩn kia sao? Tôi từng nghe nói đến, cậu biết chút y thuật, nhưng vậy thì sao chứ? Cậu chỉ là một kẻ bất tài biết múa mấy cái kim thêu, sao hả? Muốn đối đầu với bộ lạc Kỳ Dương tôi sao?”, Thẩm Man khinh bỉ nói, không thèm coi Lâm Chính ra gì.
“Kẻ bất tài biết múa mấy cái kim thêu?”.
Ánh mắt Lâm Chính dần trở nên đỏ ngầu như máu, anh cất bước đi về phía Thẩm Man.
“Chán sống à?”.
Thẩm Man nổi giận, bước mấy bước tới, nện mạnh một quyền về phía lồ ng ngực Lâm Chính.
Ngay lập tức.
Bốp!
Nắm đấm nện trúng lồ ng ngực Lâm Chính.
Nhưng… anh vẫn sừng sững bất động.
Khí kình tỏa ra từ chỗ nắm đấm tiếp xúc với lồ ng ngực, nhưng không thể khiến da thịt của anh bị thương mảy may.
Thẩm Man kinh ngạc.
“Chỉ được thế thôi hả? Đúng là khiến người ta thất vọng!”, Lâm Chính lắc đầu.
“Khốn kiếp!”.
Thẩm Man nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ không cam lòng, lại nện một quyền nữa về phía trái tim Lâm Chính.
Ầm!
Lại một âm thanh như nứt toác vang lên.
Nhưng lần này… Lâm Chính vẫn sừng sững bất động, như không có chuyện gì xảy ra.
Hơi thở của Thẩm Man như nghẹn lại, trong lòng sợ hãi.
Lâm Chính tung một quyền đánh về phía bả vai hắn.
Quyền này nhanh như chớp, Thẩm Man Thậm chí còn không kịp phản ứng.
Rắc!
Bả vai của hắn lập tức gãy lìa.
Thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi cháy khét ở vết thương, cực kỳ đáng sợ.