“Thần y Lâm, anh sinh ra đã có thể nghịch thiên, nếu sau này tu luyện thuật Hỏa Viêm, có khi trình độ sẽ vượt hơn cả sư phụ! Tôi cho anh một đề nghị, lần này anh trở về hãy lập tức bái sư phụ làm thầy, sư phụ rất coi trọng anh! Nhất định sẽ truyền dạy hết! Anh chỉ cần cố gắng, sau này nhất định có thể vượt qua sư phụ, đạt tới trình độ hoàn toàn mới! Anh… thấy thế nào?”, mắt Thần Hỏa Thánh Nữ sáng quắc nhìn chằm chằm Lâm Chính nói.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Bỏ đi, Thánh Nữ đại nhân, tôi chỉ hứng thú với y thuật, theo tôi thấy, cuối con đường y học là sự sống và cái chết, ngay cả khi thông thạo thuật Hỏa Viêm thì thứ mình nắm bắt cũng chỉ là vũ lực, người dùng vũ lực có thể khống chế cái chết của người khác chứ không thể khống chế sự sống của họ, mà cái tôi nắm giữ chính là sự sống và cái chết của mỗi một con người”.
Thần Hỏa Thánh Nữ hơi đăm chiêu, im lặng gật đầu, sau đó nói: “Nếu đã vậy thì, khi anh quay về đừng nói với sư phụ chuyện dung hợp hỏa chủng, anh cứ nói với ông ấy là đánh mất hỏa chủng rồi, hiểu không?”
“Sao vậy? Cô sợ Thần Hỏa Tôn Giả ghen tị với tôi à?”, Lâm Chính hỏi.
“Sư phụ không thể dung hợp hỏa chủng, mà anh lại dung hợp được, nếu anh đồng ý bái sư thì còn được, nhưng anh lại không muốn tu luyện thuật Hỏa Viêm, tôi không biết… Sư phụ sẽ nghĩ thế nào…”, Thần Hỏa Thánh Nữ nói.
“Tôi hiểu rồi!”
Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ làm theo lời cô, có điều bây giờ chưa cần lo tới lúc đó, Thiên Viêm Đại Trận đã bị phá, chúng ta tới trung tâm tìm lối ra đi!”
“Được!”
Mọi người đứng dậy, bước ra khỏi Thiên Viêm Đại Trận đã bị phá hủy, đi về phía trung tâm.
Càng về gần phía trung tâm, nhiệt độ không khí cũng càng cao.
Lâm Chính phát hiện, không chỉ mỗi anh đã vượt qua bài kiểm tra, các hướng khác cũng có người lại gần.
Trong số đó cũng có đám người Ngạo Ưng, Đao Mặc Long và cậu Huyết.
Nhưng bài kiểm tra của họ không tới mức bi3n thái như của Lâm Chính, chỉ cần có một chút bản lĩnh là có thể vượt qua.
Khi bọn họ tới gần khu vực trung tâm mới phát hiện, cảnh vật ở nơi này hoàn toàn khác so với trong tưởng tượng của bọn họ…
Nơi trung tâm lại là một cái hồ lớn!
Nhưng đây không phải hồ bằng nước, càng không phải một cái hồ nhân tạo, mà là một hồ lửa!
Chính xác là dùng lửa lấp đầy hồ lớn.
Giữa hồ có một hòn đảo rộng khoảng năm mét vuông.
Trên đảo lại có một ông lão đang đứng!
Ông lão mặc một áo bào đỏ, hai tay chắp sau lưng, lẳng lặng đứng đó.
Hai mắt ông ta nhắm lại, tựa như một pho tượng, không hề nhúc nhích, chỉ là khí tức cuồn trào trên khắp cơ thể khiến người ta kinh ngạc.
Bởi vì cho dù là ai cũng không thể nhìn ra thực lực của ông ta tới đâu!
Mọi người nhìn chằm chằm ông lão, ánh mắt dần bốc lửa!
Theo bọn họ thấy, ông lão này có lẽ là bài kiểm tra cuối cùng!
Chỉ cần được ông ta cho phép thì sẽ có được dị hỏa bên trong Lưu Viêm Trũng!
“Tại sao mọi người lại đến đây?”
Khi mọi người đang từ từ tới gần khu vực trung tâm, ông lão đột nhiên mở mắt, hỏi thẳng!
Câu hỏi này khiến mọi người hơi bất ngờ.
“Thưa tiền bối, chúng tôi tới đây để tìm kiếm hỏa Áo Nghĩa, nếu có quấy rầy thì xin rộng lượng bỏ qua!”