Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5013: C5013: Chương 5013



“Không chỉ có gia tộc Lâm Thị, có lẽ là cả đảo Thần Hỏa nữa”.

Lâm Chính khàn giọng nói.

Mọi người sửng sốt, trầm mặc không nói gì.

Trở về Giang Thành, Lâm Chính liền bế quan rèn sắt, từ chối mọi lời thăm hỏi, không gặp bất cứ ai.

Trong thời gian này, nhà họ Lâm cũng lặng lẽ phái người đến Giang Thành, Mã Hải lập tức báo ngay với Lâm Chính.

Nhưng Lâm Chính không quan tâm.

Nhà họ Lâm phái người tới là chuyện hiển nhiên, dù sao Lâm Chính cũng có khả năng là người cướp Hồng Mông Huyền Thiết.

Nhưng chỉ cần nhà họ Lâm chưa chắc chắn, thì hiện giờ Lâm Chính vẫn an toàn.

Tôi luyện đến ngày thứ tư thì đồ đã thành hình, Lâm Chính rất hài lòng.

Anh không rèn đao kiếm, mà tận dụng miếng Hồng Mông Huyền Thiết đặc biệt này để rèn một bộ châm bạc.


Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào!”.

Lâm Chính thu dị hỏa trong tay lại. . Ngôn Tình Trọng Sinh

Châm bạc đang luyện chế trong dị hỏa rơi xuống bàn.

Mã Hải bước vào phòng, nhìn thấy châm bạc đang bốc khói trên bàn thì cảm thấy vô cùng khó hiểu.

“Chủ tịch Lâm, đây là cái gì vậy?”.

“Chúng được gọi là Hồng Mông Long Châm, là châm bạc được tôi làm từ Hồng Mông Huyền Thiết kia, nhưng hiện giờ vẫn chưa làm xong”, Lâm Chính vừa lau mồ hôi trên trán vừa nói.

Mã Hải dường như nín thở.

“Hồng Mông Long Châm?”.


Người đời đều nói thần binh lợi khí được làm từ Hồng Mông Huyền Thiết đều có thể xưng bá trên đời, không ai địch nổi.

Mọi thứ trên đời đều không thể tranh phong với nó.

Nhưng nếu dùng Hồng Mông Huyền Thiết để làm một bộ châm bạc… thì sẽ có hiệu quả gì đây?

Không ai biết.

Lâm Chính cũng không biết.

Nhưng anh đã hết cách.

Anh không giỏi dùng đao kiếm.

So với vũ khí thì thực ra anh thích châm bạc hơn…

“Chủ tịch Lâm, nó có chỗ nào đặc biệt sao?”, Mã Hải do dự một lát rồi hỏi.

“Tôi cũng không rõ, dù sao bây giờ vẫn chưa tôi luyện thành công. Tôi chỉ nghĩ đến việc dùng dị hỏa tôi luyện, mà không nghĩ ra bọn chúng cũng cần loại nước đặc biệt để dội lên. Việc chế tạo bộ châm bạc này vẫn cần chút thời gian”.

Lâm Chính thở dài rồi lấy tay vơ, cất Hồng Mông Long Châm đi.

“Đúng rồi, ông đến tìm tôi có chuyện gì vậy?”.

Lúc này Mã Hải mới nhớ ra, vội lấy một bức thư ra đưa cho Lâm Chính.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.