Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5036: C5036: Chương 5036



“Hai vị vất vả rồi, nào, ngồi xuống uống tách trà đi!”, Lâm Chính nói.

Hai người hít sâu một hơi, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Có lẽ bọn họ chưa từng gặp phải chuyện như vậy!

Rõ ràng người đó đã dự liệu được sự có mặt của bọn họ.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, một trong hai lộ ra sát ý, siết con dao găm trong tay, định kiên quyết ra tay.

Nhưng người kia giữ cánh tay ông ta lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Ông ta không cam tâm, nhưng vẫn nghe theo.

Người kia đóng cửa vào, quan sát Lâm Chính một lượt, sau đó đi tới, chậm rãi ngồi xuống.

Người còn lại cũng đi tới ngồi xuống.

Ánh mắt hai người sắc bén như dao nhìn chằm chằm Lâm Chính, dây thần kinh căng thẳng.


Chỉ cần Lâm Chính có hành động gì, bọn họ sẽ lập tức chém đầu Lâm Chính ra thành mười tám mảnh.

Nhưng Lâm Chính lại không có hành động gì khác, chỉ nhẹ nhàng thưởng thức trà mình pha, mỉm cười nói: “Vì sao hai vị không uống? Yên tâm, trong trà không có độc, mùi vị trà tôi pha cũng không tệ”.

“Chúng tôi đến đây không phải để uống trà”.

Một trong số họ lạnh nhạt nói.

“Thế à? Tôi lại hi vọng các ông đến đây là để uống trà!”, Lâm Chính đặt tách trà xuống, thản nhiên cười nói.

“Chúng tôi đến đây làm gì chắc cậu biết rõ!”, người kia cười nhạt: “Nhưng cậu đã biết rõ mục đích của chúng tôi còn pha trà ngồi đợi, tôi nghĩ có lẽ cậu đã có chuẩn bị đúng không?”.

“Đương nhiên”, Lâm Chính cười nói.

“Vậy… cậu đã chuẩn bị cái gì? Không biết hai người chúng tôi có thể đón đỡ được không?”.

Người đó nhìn chằm chằm Lâm Chính, sát ý trong mắt mãnh liệt hơn.

Hiển nhiên, bất kể thực lực Lâm Chính thế nào, bọn họ cũng phải thử một lần!


Ông ta lo rằng Lâm Chính chỉ đang hù dọa bọn họ.

Lâm Chính lại lắc đầu, hờ hững cười nói: “Các ông không đỡ nổi!”.

“Cậu cũng tự tin thật! Nếu đã như vậy thì xin mời thử xem!”.

“Không cần thử nữa”, Lâm Chính nói.

“Vì sao?”.

Hai người ngạc nhiên.

“Vì các ông đã thua rồi”.

Lâm Chính bình tĩnh nói.

Thua rồi?

Hai người hít sâu một hơi, không hiểu lời này có ý gì, vội vàng đứng dậy, trở nên cảnh giác.

Đúng lúc này, người đứng bên trái đột nhiên cảm nhận được gì đó, mắt trợn tròn, ngơ ngác nhìn Lâm Chính, sau đó cười chua chát lắc đầu.

“Lợi hại! Lợi hại! Cậu quả nhiên phi phàm, chúng tôi thua rồi!”.

“Tử Nghĩa, ông đang nói gì vậy? Chúng ta còn chưa giao đấu với cậu ta mà! Ông đã vội nhận thua?”, người đó hét lên.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.