Chương 504
Lâm Chính xem thời gian, bình thản nói: “Tôi còn có việc, không ở lại đây nữa, ông phái người bảo vệ Tô Nhu cẩn thận, đồng thời theo dõi chặt chẽ Hoa Mãn Thần, có chuyện gì hãy nói với tôi”.
Dứt lời, Lâm Chính liền xoay người rời khỏi bệnh viện.
Mã Hải thấy thế, thở dài thườn thượt.
…
Lâm Chính biết chuyện của Tô Nhu không thể quá nóng vội, nhưng anh tin sẽ nhanh chóng có kết quả.
Nhưng anh không có thời gian để ở lì ở bệnh viện, đã đến giờ chữa bệnh cho Trịnh Nam Thiên, bây giờ anh phải đến viện dưỡng lão. Nếu để lỡ thời gian thì sẽ ảnh hưởng đến tiến trình điều trị.
Chiếc 918 màu đỏ như lửa lái ra khỏi bệnh viện, Lâm Chính đến bệnh viện ở bên cạnh bốc một ít thuốc rồi mới phóng về phía ngoại ô.
Nhưng khi lái xe đến một con đường vắng vẻ, Lâm Chính không khỏi nhíu mày, nhìn ra phía sau thông qua gương chiếu hậu.
Chỉ thấy một chiếc BMW màu đen vẫn luôn theo sát anh.
Hình như từ lúc rời khỏi bệnh viện nó vẫn đi theo sau.
Nơi này không có nhà dân, hơn nữa trong viện dưỡng lão cũng chưa từng thấy chiếc xe này.
Lâm Chính nghĩ đến đây, dường như ý thức được gì đó, lập tức giảm tốc độ.
Anh vừa giảm tốc độ, chiếc BMW kia lập tức tăng tốc lao tới, chắn ngang xe của Lâm Chính, ép anh dừng lại…
Lâm Chính lập tức xuống xe.
Cửa xe BMW cũng mở ra, tài xế xuống xe cùng một ông lão ăn mặc giản dị.
Ông lão kia… chính là sư phụ Châu Bác Dịch của Hoa Mãn Thần.
“Xem ra Hoa Mãn Thần chờ không nổi nữa rồi?”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cậu chủ không thích để thù sang ngày hôm sau, cậu ấy thích có thù phải trả luôn”, Châu Bác Dịch đáp.
“Tôi cũng không thích lắm, nếu không phải tôi thực sự có việc thì cũng sẽ không để các ông chủ động ra tay”, Lâm Chính lắc đầu.
“Nếu cậu đã có giác ngộ như vậy thì cũng bớt nhiều chuyện, nói đi, cậu tự ra tay hay để tôi?”, Châu Bác Dịch hỏi.
“Ra tay cái gì?”.
“Ý của cậu chủ là muốn đánh gãy hai tay hai chân của cậu, để cậu nghỉ ngơi nửa năm đến một năm ở bệnh viện, tránh cho cậu xuất hiện trước mặt cậu ấy và cô Tô Nhu. Đối phó với người như cậu, tôi không muốn tự làm bẩn tay mình, thế nên để xem cậu có tính tự giác hay không. Nếu cậu tự ra tay thì có lẽ vết thương sẽ nhẹ hơn chút, nếu để tôi ra tay thì tình hình sẽ khác đấy”, Châu Bác Dịch bình thản nói, nhưng giọng điệu lại có sự lạnh lùng không thể che giấu.
Tuy bây giờ ông ta đã rất nhiều tuổi, nhưng đối phó với người nhìn có vẻ gầy nhom như Lâm Chính thì dễ như trở bàn tay.
Đây là một trận so tài vô vị.
Châu Bác Dịch không thích tý nào.
Nhưng cậu chủ có ơn với ông ta, ông ta hầu như sẽ không làm trái mệnh lệnh của cậu chủ.
Chỉ là ông ta khinh thường khi phải ra tay với loại người như thế này, nên muốn Lâm Chính tự giải quyết.
Nhưng giây tiếp theo, lời nói của Lâm Chính lại khiến ông ta ngạc nhiên.
“Hay là ông ra tay đi”.
“Rượu mời không uống lại uống rượu phạt sao? Trước giờ tôi rất ghét những người không thức thời”.