“Đây…”
Mọi người kinh hãi.
“Châm bạc điểm huyệt!”, Tam Thủ Y kinh ngạc, sau đó lộ ra vẻ phẫn nộ: “Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Tên này… Thật to gan!”
Thánh Y Giả không nói nên lời, nhưng vẻ tươi cười trên mặt càng ngày càng sâu.
“Bố! Thực lực của người này không tầm thường, hôm qua con bị thương là do anh ta đánh! Xin bố nhanh chóng ra lệnh cho các chú bác trưởng lão ra tay xử lý anh ta! Tạo uy danh cho Huyền Thanh Các của chúng ta!” Hình Thư Trường hét lên.
“Là cậu ta đánh gãy tay chân con à?”, Chí Tôn Huyền Thanh Các khẽ nhíu mày.
“Đúng là anh ta! Bố, xin bố làm chủ cho con!”
Hình Thư Trường ôm quyền hô to, giọng nói tràn ngập sự căm hận.
Chí Tôn Huyền Thanh Các lần nữa nhìn về Lâm Chính, hơi đăm chiêu.
Một lát sau ông ta gật đầu.
“Con không đánh lại cậu ta là do con chưa đủ cố gắng, mong rằng con sẽ nhớ bài học này, còn người này… Tam trưởng lão, ông xử lý đi, lấy đầu cậu ta xuống, cố gắng đừng để máu văng ra sảnh, nếu không sẽ phá hủy bầu không khí hôn lễ của con trai tôi”.
“Rõ! Thưa các chủ!”
Tam trưởng lão của Huyền Thanh Các lập tức đứng dậy, tiến lại chỗ Lâm Chính.
Đó là một người đàn ông để râu dài và mặc áo choàng màu nâu, trên đầu không một sợi tóc nhưng râu lại dài tới tận ngực, khuôn mặt nghiêm túc ánh mắt dữ tợn, hai tay ở thế giơ móng vuốt, trên ngón tay còn tỏa ra mùi máu tươi nhàn nhạt. Có lẽ đây không phải lần đầu ông ta dùng mười ngón tay của mình để giết người.
“Nghe này, người không muốn giết tôi thì tôi sẽ không giết hắn, nhưng nếu đã muốn giết tôi thì tôi sẽ không nương tay!” Lâm Chính bình tĩnh nói.
“Tôi khuyên cậu tốt nhất là không nương tay”.
Tam trưởng lão bình tĩnh nói, đột nhiên hai mắt dữ tợn, người cứ như tia sét, nhanh như điện tiếp cận Lâm Chính, một móng vuốt hung ác hướng tới cổ anh.
Sức lực của móng vuốt khiến người ta khiếp sợ, đầu ngón tay được bọc một lớp cương khí nhàn nhạt, đủ để phá kim loại chặt cả sắt, nghiền nát xương thịt cũng chỉ như đang chọc vào miếng đậu hủ bình thường đơn giản.
Giây tiếp theo, Lâm Chính đập mạnh vào năm ngón tay đang tấn công tới.
Răng rắc!
Móng vuốt sắc bén của Tam trưởng lão lập tức bị xẻ nát, bàn tay nổ tung ngay tại chỗ.
“Cái gì?”
Tam trưởng lão sửng sốt, gần như không cảm thấy đau đớn, một giây sau Lâm Chính cầm con dao chém vào cổ ông ta.
“Thằng nhãi ranh kia, dừng tay!”
Hình Khánh ý thức được điều gì đó, kêu lên thảm thiết.
Nhưng… không kịp!
Xoẹt!
Chỉ nghe được tiếng da thịt bị xé rách vang lên.
Tam trưởng lão bị cắt cổ, máu phun thành từng cột lên không trung, văng ra khắp nơi.