Vừa dứt lời, quan khách ở hiện trường đều nhìn về phía cửa, thấy một ông lão mặc áo đạo sĩ, khuôn mặt để râu dài, bước nhanh vào trong.
Phong cách đó đúng là có vài phần như thần tiên.
“Hình như đúng là đại sư Tây Môn!”
“Trời ạ, không ngờ hôm nay lại gặp ông ấy ở đây”.
“Đại sư, ông xem cho tôi một quẻ đi”.
“Đại sư, gần đây vận khí tôi không tốt, ông xem cho tôi đi!”
“Đại sư, không biết dạo gần đây ông có rảnh không? Tôi muốn mời ông ăn một bữa cơm!”
“Đại sư…”
Rất nhiều quan khách chen chúc, liên tục nịnh nọt lấy lòng ông lão.
Nhưng đại sư kia cũng liên tục lắc đầu xua tay, miệng lẩm nhẩm: “Mọi người lùi ra! Mọi người lùi ra!”
Mọi người đều sờ mũi.
Đại sư Tây Môn lập tức đi tới bàn giữa sảnh tiệc.
“Giang Tử Ức tôi đã nghe đến phong thái của đại sư, hôm nay được gặp, thật sự là vinh hạnh ba đời!” Giang Tử Úc kích động đứng dậy cúi đầu.
Tô Nhu và Lâm Chính sửng sốt.
Có vẻ Giang Tử Ức cũng lần đầu gặp đại sư Tây Môn gì đó…
“Đâu có, đâu có! Tôi quen với bố cậu, hôm nay vừa khéo tới Thượng Hỗ, lại nghe tin cậu mời cơm nên tôi tới đây! Bây giờ tôi đói rồi, rượu đâu? Thịt đâu?”, đại sư Tây Môn lạnh nhạt hỏi.
“Người đâu! Đưa lên rượu ngon nhất, thịt ngon nhất!”
Giang Tử Ức vội gọi món.
Đại sư Tây Môn ngồi xuống ăn như hổ đói, phàm ăn tục uống như đói khát lâu lắm rồi.
Tô Nhu cau mày, không nói nên lời.
Giang Tử Ức hơi lúng túng, đang định mở lời.
Ngay lúc đó, đại sư Tây Môn đột nhiên nuốt hết đồ ăn trong miệng, lau miệng nói: “Không cần nói nhiều, tôi biết rồi, vừa nãy cô đây hẳn là đang nói tôi là bọn giang hồ bịp bợm phải không?”
“Cái gì?”
Tô Nhu ngây người theo bản năng nói: “Ông… sao ông biết?”
Nhưng vừa dứt lời cô lập tức bụm miệng.
“Sao lại không biết? Tôi có thể biết hết mọi chuyện ở đây, sao có thể giấu được tôi chứ?”
Đại sư Tây Môn lạnh nhạt nói: “Tôi không chỉ biết cô vừa nói gì, tôi còn biết cô là ai! Cô họ Tô, tên Nhu, người Giang Thành, người bên cạnh cô là chồng cô, họ Lâm tên Chính, là người ở rể nhà họ Tô của cô… Thế nào? Tôi nói không đúng?”
Vừa dứt lời, Tô Nhu lập tức phục sát đất, gật đầu liên tục: “Đúng, đều đúng, đại sư, thật sự xin lỗi, vừa nãy Tô Nhu có mắt như mù, mạo phạm ông, xin đại sư thứ tội”.
Nói xong cô đứng dậy cúi mình vái chào.
Lâm Chính khẽ nhíu mày.
Mấy thông tin đó… ai cũng có thể biết mà.
Chứng tỏ được gì chứ?
Nhưng Lâm Chính cũng không hé răng.