Nhưng Lâm Chính vẫn đứng bất động, mặc kệ nắm đấm kia.
Bốp!
Rắc!
Nắm đấm của người phụ nữ đội nón lá nện vào lồ ng ngực Lâm Chính, lập tức phát ra âm thanh nặng nề. Nhưng âm thanh này mới vang lên chưa bao lâu, thì tiếng xương gãy cũng vang lên.
Người phụ nữ đội nón lá không những không khiến Lâm Chính bị thương, mà còn bị cơ thể rắn chắc của Lâm Chính làm cho chấn động bị thương, xương tay gãy lìa.
“Cái gì?”.
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
Người phụ nữ đội nón lá cũng ngây người, nỗi đau đớn dữ dội ở chỗ gãy xương khiến cô ta có chút không đứng thẳng được.
Ngay sau đó.
Vù!
Lâm Chính vung tay chộp tới, bóp cổ cô ta.
Người phụ nữ đội nón lá không kịp trở tay, bị anh nhấc bổng lên.
Cô ta điên cuồng giãy giụa, đấm túi bụi vào người Lâm Chính.
Nhưng dù cô ta dùng sức mạnh đến đâu, cũng không thể khiến Lâm Chính bị thương mảy may.
Dường như cơ thể của người trước mặt này được làm từ thứ c ứng rắn nhất trên đời này…
Không những vậy, cô ta cảm thấy lực tay đang bóp cổ mình càng ngày càng mạnh, dường như muốn bóp cô ta chết tươi.
“Dừng… dừng tay…”
Người phụ nữ đội nón lá cảm thấy mình sắp tắt thở đến nơi, cánh tay tấn công Lâm Chính cũng yếu ớt rũ xuống, khuôn mặt xinh đẹp dưới lớp sa màu đen của chiếc nón lá ngày càng trắng nhợt.
Cứ tiếp tục thế này, e là cô ta sẽ bị Lâm Chính bóp gãy cổ mất.
“Đại nhân! Xin hãy dừng tay!”.
“Chúng tôi nhận thua! Nhận thua!”.
Đúng lúc này, những người đeo mặt nạ ác quỷ cũng không nhìn được nữa, nhưng bọn họ không lựa chọn tấn công Lâm Chính, mà quỳ mọp xuống đất, không ngừng dập đầu xin tha.
Lâm Chính nhíu mày, ngoảnh sang nhìn.
Chỉ thấy những người kia không ngừng dập đầu nói: “Đại nhân, chúng tôi xin lỗi vì đã dọa vợ anh, chúng tôi tội đáng muôn chết. Chúng tôi không lấy đồ nữa, bây giờ chúng tôi sẽ đi ngay, xin đại nhân giơ cao đánh khẽ, tha cho đại nhân của chúng tôi!”.
Lâm Chính vốn muốn giết người phụ nữ đội nón lá, nhưng thấy đám người này thành khẩn như vậy thì có chút do dự.
Anh suy nghĩ một lát rồi lạnh lùng hừ mũi nói: “Thôi được rồi, nể tình vợ tôi không bị gì nghiêm trọng, tôi tạm tha cho các anh một mạng!”.
Dứt lời, anh liền thả tay ra.
Mọi người thấy thế thì vô cùng mừng rỡ.
“Cảm ơn đại nhân, cảm ơn đại nhân!”.