Người phụ nữ đội nón lá kia ngã nhào xuống đất, ho sù sụ, nhưng ánh mắt vẫn chứa đầy thù hận.
Nhưng lần này cô ta không kích động nữa.
Bởi vì hai lần vừa rồi khiến cô ta hiểu ra khoảnh cách thực lực giữa mình với người này là quá lớn, mình không thể thắng được đối phương.
“Cậu là người của Tử Huyền Thiên sao? Không ngờ Tử Huyền Thiên lại có sự tồn tại mạnh mẽ như cậu! Xem ra chúng tôi đã sơ suất rồi! Nhưng các cậu đừng đắc ý! Chúng tôi sẽ không bỏ cuộc đâu! Sớm muộn chúng tôi cũng lấy lại thứ đó!”.
Người phụ nữ đội nón lá phẫn nộ nói, sau đó xoay người rời đi.
“Đại nhân cáo từ!”.
Đám người kia cũng không dám chậm trễ, vội vàng chào Lâm Chính rồi đi.
Thấy bọn họ rời đi, đám người Giang Thiên Hưng mới thở phào nhẹ nhõm.
Đại sư Tây Môn không nói lời nào, lập tức chạy tới quỳ lạy Lâm Chính.
“Tây Môn Xuyên khấu kiến thần y Lâm! Thần y Lâm vạn an!”.
Giang Thiên Hưng và Giang Tử Ức nghe xong đều há hốc miệng.
“Thần… thần y Lâm?”, Giang Thiên Hưng ngây người nhìn đại sư Tây Môn, kinh ngạc nói: “Đạo trưởng, ông… ông không nhầm đấy chứ? Vị đại nhân này… chính là thần y Lâm của Giang Thành sao?”.
“Sao lão đạo có thể nhầm được? Ở Giang Thành còn ai có được thực lực như vậy chứ? Ngoài thần y Lâm ra thì không còn ai cả!”, đại sư Tây Môn nghiêm túc nói.
Giang Thiên Hưng run rẩy.
Đúng vậy.
Trước đó hai người này cũng nói mình đến từ Giang Thành.
Mà thực lực Lâm Chính thể hiện lại đáng sợ như vậy, anh không phải là thần y Lâm thì là ai chứ?
Giang Thiên Hưng nghĩ đến đây liền kích động đến mức toàn thân run rẩy, nước mắt như mưa.
Ông ta vội xông tới vái lạy Lâm Chính, tâm trạng kích động nói: “Giang… Giang Thiên Hưng bái kiến thần y Lâm! Thần y Lâm, vậy là tôi được gặp cậu rồi! Súc sinh, còn không mau lại đây tạ tội với thần y Lâm?”.
Giang Thiên Hưng trừng mắt, gào lên với cậu con trai đang ngây như phỗng ở bên cạnh.
Giang Tử Ức đã bị dọa cho phát điên.
Chẳng phải người này là thằng chồng vô dụng của Tô Nhu sao?
Tại sao thoắt cái lại biến thành thần y Lâm nổi tiếng như cồn vậy?
Toi rồi!
Toi rồi!
Hai chân Giang Tử Ức nhũn ra, run rẩy đi tới quỳ xuống, dập đầu xuống đất.
“Thần y Lâm tha mạng, thần y Lâm tha mạng…”
Lâm Chính bình thản nhìn anh ta, cũng không bảo dừng, mà quay sang nhìn Giang Thiên Hưng, nói: “Ông là người của Tử Huyền Thiên?”.
“Đúng… đúng vậy thần y Lâm, chưởng môn và phó chưởng môn… thường hay nhắc đến cậu, bọn họ nhớ cậu lắm đấy!”, Giang Thiên Hưng kích động nói.
“Nhớ tôi làm gì? Tôi có phải là người của Tử Huyền Thiên đâu”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Thần y Lâm không biết đấy thôi, chưởng môn và phó chưởng môn rất tán thưởng cậu, luôn miệng nhắc đến cậu. Nhất là chưởng môn, ông ấy thường nói nếu thần y Lâm có thể gia nhập Tử Huyền Thiên, thì đảm bảo Tử Huyền Thiên trăm năm không lo, thậm chí có thể khiến Tử Huyền Thiên phồn vinh lớn mạnh. Thế nên tháng nào ông ấy cũng phái người đến Giang Thành, hi vọng có thể mời được cậu vào Tử Huyền Thiên. Thậm chí ông ấy còn nói, nếu cậu đồng ý gia nhập Tử Huyền Thiên, thì ông ấy sẽ để cậu làm chưởng môn, lãnh đạo Tử Huyền Thiên”, Giang Thiên Hưng kích động nói.