“Đại sư Tây Môn, may mà có ông”, Giang Thiên Hưng hưng phấn nói: “Tôi sẽ lập tức báo với tông môn, để phó chưởng môn đích thân đến đây một chuyến. Nếu có thể khuyên được thần y Lâm, thì nguy cơ của Tử Huyền Thiên chúng ta sẽ được dễ dàng hóa giải, mọi vấn đề chỉ là chuyện nhỏ”.
“Bảo phó chưởng môn đến đây? Hừ, Giang chấp sự, ông nghĩ đơn giản quá đấy! Cho dù bây giờ phó chưởng môn đi ngay, thì cũng không thể đến Thượng Hỗ trong sáng mai được! Sáng sớm mai là thần y Lâm về Giang Thành rồi, không thể kịp được!”, đại sư Tây Môn lạnh lùng nói.
“Vậy làm sao bây giờ?”, Giang Thiên Hưng vội hỏi.
“Chỉ có thể dựa vào ông thôi”.
“Dựa vào tôi? Trước đó tôi đã nói rồi, nhưng thần y Lâm không có hứng thú…”
“Vậy thì ông phải dùng nhiều thành ý hơn nữa để đả động cậu ta”.
“Cái này… có tác dụng không?”, Giang Thiên Hưng thấp thỏm hỏi.
“Còn hơn là không làm gì cả, ông yên tâm, tôi sẽ cố gắng tranh thủ thời gian cho ông, đây là cơ hội cuối cùng của Tử Huyền Thiên các ông”, đại sư Tây Môn khàn giọng nói.
Đương nhiên Giang Thiên Hưng hiểu những lời đại sư Tây Môn nói.
Ông ta lấy một cái bọc trong người ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Vì thứ này mà không biết Tử Huyền Thiên đã phải đổ bao nhiêu máu.
Tuy hôm nay giữ được, nhưng chỉ dựa vào nó thì chưa đủ. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Một Đời Trầm Luân
2. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
3. Nghi Gia Nghi Thất
4. Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy
=====================================
“Đây đúng là cơ hội cuối cùng của Tử Huyền Thiên chúng tôi, nếu như không thành công thì Tử Huyền Thiên… cũng hết hi vọng hoàn toàn”.
“Nếu vậy thì tôi sẽ cố gắng đánh liều một phen!”.
“Đạo trưởng, lúc nào thì tôi qua đó?”.
Giang Thiên Hưng hít sâu một hơi, đôi mắt sáng rực hỏi.
“Sáng sớm mai”.
Đại sư Tây Môn nhỏ giọng nói: “Càng sớm càng tốt”.
“Được”.
Giang Thiên Hưng nặng nề gật đầu.
Trong khách sạn.
Nhờ việc mát xa xoa bóp và châm cứu của Lâm Chính, Tô Nhu đang hôn mê phát ra một tiếng rên rất khẽ, sau đó chậm rãi mở mắt.
“Em đang ở đâu vậy?”.
Cô khó hiểu hỏi.
“Đồ ngốc, em đang ở khách sạn, vừa nãy em bị ngất, nên anh đưa em đến đây nghỉ ngơi”, Lâm Chính cười đáp.
“Vậy sao? Em bị ngất?”, Tô Nhu sửng sốt, dường như nhớ ra gì đó, cô kinh sợ kêu lên: “Lâm Chính, những… những người kia đâu? Bọn họ đâu rồi?”.
“Bọn họ đi rồi”.
“Bọn họ không làm gì chúng ta đấy chứ?”, Tô Nhu lo lắng hỏi.
“Đồ ngốc, có chồng em ở đây, bọn họ dám làm gì chúng ta sao?”, Lâm Chính không khỏi nhéo cái mũi tinh xảo của Tô Nhu, cười nói.
Tô Nhu khẽ hừ một tiếng, quan sát Lâm Chính một lượt, khinh bỉ nói: “Tuy anh đánh đấm không tệ, nhưng những người kia đều biết võ công, bọn họ sợ anh chắc?”.