“Anh cũng biết võ mà, hơn nữa võ thuật của anh rất lợi hại”.
“Anh cứ chém gió đi!”.
Tô Nhu đương nhiên không tin, nhưng trong lòng vẫn rất cảm động.
Ít nhất lúc gặp nguy nan, Lâm Chính không hề bỏ chạy mà ra mặt thay cô, hơn nữa còn bình an vượt qua.
“Được rồi Tiểu Nhu, cũng không còn sớm nữa, mau nghỉ ngơi đi! Sáng mai chúng ta về Giang Thành”, Lâm Chính cười nói.
“Vâng”.
Tô Nhu gật đầu.
Hai người ôm nhau ngủ.
Lâm Chính có chút xao động, nhưng nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tô Nhu, cuối cùng vẫn kiềm chế sự kích động trong lòng lại, nhắm mắt ngủ.
Nếu anh còn giày vò Tô Nhu nữa thì e là cô không đi nổi mất.
Ngày hôm sau.
Hai người dậy rất sớm, mặc quần áo chỉnh tề định rời khỏi khách sạn, đi ăn sáng rồi đến sân bay.
Nhưng bọn họ vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Giang Thiên Hưng mặc vest đang đứng ở cửa.
“Chào cậu Lâm, chào Chủ tịch Tô!”.
Giang Thiên Hưng vội cúi người chào.
Vành mắt của ông ta hơi thâm, hiển nhiên trời chưa sáng đã chờ sẵn ở đây.
“Chủ tịch Giang?”.
Tô Nhu có chút ngạc nhiên: “Sao ông lại ở đây? Trời đất, tôi nhớ hình như hôm qua ông còn bị thương mà. Ông không sao chứ?”.
“Cảm ơn Chủ tịch Tô quan tâm, hôm qua đúng là xảy ra chút chuyện không vui, tôi xin lỗi vì không tiếp đãi cô chu đáo”.
“Chủ tịch Giang khách sáo quá”.
Tô Nhu lại càng kinh ngạc hơn.
Cô phát hiện Giang Thiên Hưng có vẻ khách sáo một cách thái quá.
Khách sáo đến mức… có chút cung kính.
“Mới sáng ra Chủ tịch Giang đến tìm chúng tôi có chuyện gì không?”, Lâm Chính hơi nhíu mày hỏi.
“À, cậu Lâm, cậu đừng hiểu lầm, cũng không phải chuyện gì to tát, tôi chỉ là… chỉ là có mấy dự án muốn bàn bạc với Chủ tịch Tô. Cậu yên tâm đi, sẽ không làm mất nhiều thời gian của các cậu đâu. Chủ tịch Tô, cô xem, đây là mấy dự án tôi muốn hợp tác với quý công ty”.
Thấy dáng vẻ kích động của Tô Nhu, sắc mặt Lâm Chính lại càng mất tự nhiên hơn.
Giang Thiên Hưng này thấy không làm gì được anh, nên ra tay với Tô Nhu sao?
Cũng thông minh đấy.
“Đương nhiên rồi Chủ tịch Tô! Quý công ty vừa lên sàn, tiềm lực rất lớn, hơn nữa thực lực cũng mạnh, cộng thêm lãnh đạo doanh nghiệp thiên tài như cô, tôi cảm thấy hợp tác với quý công ty là lựa chọn vô cùng chính xác”, Giang Thiên Hưng cười nói.
“Chủ tịch Giang quá khen rồi”, Tô Nhu cười không khép được miệng.
“Được rồi, nếu em muốn hợp tác với bọn họ thì hợp tác đi. Cũng không còn sớm nữa, chuyện hợp tác em phái người bàn bạc là được, chúng ta còn phải lên máy bay về nữa”, Lâm Chính giục.