Thiên Diệp khàn giọng nói, nghiêm túc nhìn chằm chằm Bá Lực Quân, lạnh lùng hừ một tiếng: “Không ngờ đã lâu không gặp, thực lực của ông lại tiến bộ nhiều đến vậy! Xem ra ông đã có được không ít cơ duyên, Bá Lực Quân!”
“Cơ duyên ư? Ông sai rồi! Đây đều là thực lực tôi có được nhờ sự nỗ lực của bản thân! Trong thiên hạ làm gì có nhiều cơ duyên để người ta truy tìm như vậy chứ? Chẳng qua là dựa vào việc bản thân bước về phía trước không ngừng nghỉ mà thôi! Ví dụ như lần này, những lợi ích trong thần miếu Thái Vũ là cơ duyên với rất nhiều người, nhưng bọn họ không nỗ lực, những lợi ích đó bọn họ sẽ mãi mãi không có được, tôi thì không giống vậy! Tôi sẽ đi tranh giành, sẽ không từ mọi thủ đoạn để nắm được nó trong tay! Chỉ những thứ nắm trong tay mới là thứ thuộc về mình! Ông hiểu đạo lý này chứ?” .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Một Đời Trầm Luân
2. Cá Không Ăn Muối Cá Ươn
3. Nghi Gia Nghi Thất
4. Anh Ấy Cuồng Nhiệt Như Vậy
=====================================
Bá Lực Quân lạnh lùng nói, trong mắt lóe lên sự tàn nhẫn: “Thiên Diệp, nếu bây giờ ông giao Thái Vũ Lệnh cho tôi thì có lẽ tôi sẽ không làm gì ông, nhưng nếu ông tiếp tục chống đối tôi thì tôi chỉ có thể giết ông!”
“Thái Vũ Lệnh này là thứ mà đệ tử Tử Huyền Thiên liều mạng mới đoạt được! Nếu mất ở trong tay tôi, còn ở trong địa bàn của Tử Huyền Thiên thì ông nói xem tôi còn mặt mũi gì mà sống ở thế giới này nữa? Đối mặt với người của Tử Huyền Thiên thế nào đây? Ông muốn thứ này đúng không? Được thôi, cứ giết tôi trước, nếu không, ông chắc chắn sẽ không thể chạm tay vào!”, mặt Thiên Diệp không chút cảm xúc nói.
“Nếu ông muốn chết thì tôi sẽ cho ông được toại nguyện”.
Bá Lực Quân hoàn toàn nổi giận, gầm lên một tiếng rồi lao tới.
Sức mạnh bá đạo vô tận bộc phát ra.
Khoảnh khắc đó, giống như một ngọn núi Thái Sơn đang lao về phía Thiên Diệp.
Tô Nhu đâu thể chịu được áp lực này? Ngay lập tức, hơi thở cô như đông cứng lại, mạch máu và da thịt khắp người cô như sắp bị nghiền nát.
Lâm Chính vội vàng xua tay xóa tan áp lực đáng sợ từ đối phương, lập tức ôm lấy Tô Nhu.
“Tiểu Nhu, em không sao chứ?”, Lâm Chính lo lắng hỏi.
“Vừa nãy… em suýt chút nữa không thở nổi, sao vậy nhỉ?”, Tô Nhu thở dốc.
“Không sao, chúng ta tránh ra xa một chút là được”.
Lâm Chính nói.
Nhưng anh không biết rằng, anh chỉ tùy ý vẫy tay, lại khiến sắc mặt Bá Lực Quân biến đổi, ông ta đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Thiên Diệp cũng nhận ra điều gì đó, liếc nhìn Lâm Chính, đăm chiêu suy nghĩ.
“Không ngờ ở đây còn có cao thủ!”, Bá Lực Quân khàn giọng nói.
Nếu chỉ là Thiên Diệp, Bá Lực Quân chắc chắn dư sức để đối phó!
Nhưng nếu tính cả Lâm Chính thì sẽ khác.
Cái vẫy tay tùy ý vừa nãy trông như không có gì, nhưng lại dễ dàng đánh tan khí thế của Bá Lực Quân!
Quá kinh khủng!
Phải biết rằng, sức mạnh của Bá Lực Quân là sức mạnh hàng đầu!
Sức mạnh mà ông ta sở hữu không chỉ đơn giản là ngoại lực bá đạo đơn giản mà cón có cả nội lực và áp lực!
Sức mạnh của ông ta là thuần khiết nhất, tuyệt đối không phải là sức mạnh phóng ra để đầu cơ trục lợi!
Tuy nhiên, đối mặt với loại sức mạnh này… đối phương lại có thể dễ dàng nghiền nát!
“Cậu là ai?”, Bá Lực Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính hỏi.