“Lâm chưởng môn nói chuyện thật thú vị! Tôi chỉ là người học y, tôi hứng thú với y thuật! Nếu ông nói tôi liên tục tìm kiếm y thuật thì còn đúng! Nhưng ông nói tôi tìm kiếm sức mạnh? Thật buồn cười! Tôi không quan tâm tới võ công này nọ của các người, vậy thì tôi tìm kiếm sức mạnh gì chứ?”
Lăng Kiếm Phi lắc đầu, ghé sát vào một chút, nhìn chăm chú vào mắt Lâm Chính nói: “Y thuật mạnh nhất… Không phải sức mạnh sao?”
Vẻ tươi cười của Lâm Chính lập tức đông cứng lại.
“Y thuật mạnh nhất, nắm giữ sinh tử của con người! Châm bạc vô song, biến ảo đa dạng, có khả năng vô hạn… Không phải đều là sức mạnh sao? Thần y Lâm, tuy cậu không thừa nhận, nhưng đây là sự thật, mà trong lòng cậu cũng hiểu rõ! Cậu là một y sĩ, nhưng cậu có khác gì võ sĩ chúng tôi?”
Lăng Kiếm Phi trầm giọng nói.
Mỗi một câu đều nói trúng đáy lòng Lâm Chính.
Lâm Chính trầm mặc.
Đúng vậy, thứ anh tìm kiếm là y thuật mạnh nhất, có khác gì với võ thuật?
Anh thật sự vì muốn cứu giúp chúng sinh nên mới nghiên cứu y học sao?
Chuyện đó ngay cả Lâm Chính cũng không tin.
Anh làm vậy vẫn chỉ vì muốn nắm trong tay tất cả sức mạnh thôi!
“Ông muốn nói gì?”
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, khàn giọng hỏi.
Vẻ mặt Lăng Kiếm Phi cũng đột nhiên chăm chú hơn, khàn giọng nói: “Thần y Lâm! Thứ cậu tìm kiếm là y thuật mạnh nhất, là sức mạnh vô hạn, vậy nếu tôi cho cậu thứ mà cậu hứng thú, thì cậu sẽ đồng ý giúp Tử Huyền Thiên chúng tôi vượt qua mối nguy này chứ?”
“Thứ mà tôi có hứng thú ư? Thứ gì?”, Lâm Chính ngơ ngác hỏi.
“Sách y học tối cao!”, Lăng Kiếm Phi ghé sát vào nói.
Lăng Kiếm Phi đúng là hiểu thấu tất cả.
Có rất nhiều thứ, Lâm Chính không hề có hứng thú, nhưng với sách y tối cao thì anh sẽ không kiềm chế được.
“Ông nói thật sao?”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Tử Huyền Thiên chúng tôi luôn giữ quan hệ với thiên cung Trường Sinh, tuy chúng tôi đều không phải người tu y đạo, nhưng với phương diện này thì cũng có tìm hiểu. Thiên cung Trường Sinh từng phái người thăm dò một nơi bí mật của tổ tiên, nhận được tin tôi đã đích thân dẫn đội tập kích nơi bí mật đó, đi theo người của thiên cung Trường Sinh rồi cướp một chút lợi ích. Bây giờ mấy thứ đó đang được giấu kín trong phòng của tôi. Thần y Lâm, nếu cậu đồng ý ra tay thì mấy thứ đó đều sẽ là của cậu”, Lăng Kiếm Phi lạnh nhạt nói.
“Vậy ông cũng không biết đồ đó rốt cuộc là thứ gì, cấp độ phẩm chất thế nào phải không?” Lâm Chính nhíu mày nói.
“Chắc sẽ không kém. Nếu cậu lo lắng tôi có thể dẫn cậu đi xem”, Lăng Kiếm Phi nói.
Lâm Chính suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Được, ông dẫn tôi đi xem”.
“Đi theo tôi”.
Lăng Kiếm Phi lập tức đứng dậy bước ra ngoài.
Lâm Chính theo sau.
Chỗ ở của Lăng Kiếm Phi cũng không xa hoa, cực kỳ mộc mạc mà sạch sẽ.
Đẩy cửa vào thấy bên trong cực kỳ rộng rãi, có thể thấy bên trong bày rất nhiều kệ sách.