Chương 512
“Bác sĩ, cậu nhất định phải cứu vợ tôi! Cầu xin cậu đấy bác sĩ! Tôi xin quỳ trước cậu!”.
Tô Quảng ở trên giường kích động kêu lên, định lăn từ trên giường xuống.
“Bố!”.
Tô Nhu vội vàng ngăn Tô Quảng lại, còn mình thì khóc nức nở.
“Cô Tô, ông Tô, chúng tôi cũng không ngờ kết quả lại thế này, không có ca phẫu thuật nào là đảm bảo thành công 100% cả, chúng tôi chỉ có thể đảm bảo sẽ cố gắng hết sức. Tuy tình hình của bà Trương rất không lạc quan, nhưng vẫn còn một tia hy vọng, mong các ông đừng bỏ buộc”, bác sĩ khuyên nhủ.
“Rõ ràng trước khi phẫu thuật các cậu bảo nhất định sẽ thành công, bây giờ lại nói với tôi như vậy. Khốn nạn, tất cả là do các cậu hại, tất cả là tại các cậu!”.
Tâm trạng Tô Quảng vô cùng kích động, điều khiến người ta kinh ngạc là người hiền lành như ông ta lại phẫn nộ đến mức nhảy dựng lên lao về phía bác sĩ.
Dù sao vết thương cũng không cho phép ông ta làm vậy, thế nên ông ta liền ngã lăn ra đất.
“Bố, bố đừng làm bừa!”, Tô Nhu nghẹn ngào, đỡ Tô Quảng dậy.
Tô Quảng lau nước mắt không ngừng, bỗng chốc như già đi rất nhiều.
Đúng lúc này, một người bước vào.
“Tiểu Nhu, em đừng buồn, phía bác Trương anh có cách! Đảm bảo có thể khiến bác ấy bình an vô sự!”.
Tô Nhu nghe thấy thế, vội vàng nhìn về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện người lên tiếng chính là Hoa Mãn Thần…
“Anh Hoa, anh nói thật sao? Mẹ em có thể cứu được sao?”, Tô Nhu gấp gáp hỏi.
“Đương nhiên”, Hoa Mãn Thần cười đáp.
“Này cậu, bệnh viện chúng tôi từng hợp tác với cô Anna của Tổ chức Y tế Thế giới, các thiết bị y tế dùng trong bệnh viện cũng là loại tiên tiến nhất. Thực ra chúng tôi cũng không ôm hy vọng quá lớn, các nơi trên cả nước về cơ bản đều vậy, cậu có thể có cách gì khiến bệnh tình của bà Trương ổn định chứ?”, bác sĩ kia có chút tức giận nói.
Hoa Mãn Thần mỉm cười, bình thản đáp: “Tôi chỉ cần nói ra một người là anh sẽ biết”.
“Ai vậy?”, bác sĩ hỏi.
“Tần Bách Tùng”.
“Tần Bách Tùng?”.
Bác sĩ kia lập tức kêu lên thất thanh.
Tô Nhu và Tô Quảng cũng sửng sốt.
Hình như Tô Nhu từng nghe thấy cái tên này, nhưng không nhớ rõ.
Tô Quảng thì lập tức trở nên hứng khởi: “Tôi từng nghe tên của người này, tôi biết người này, đây là thần y đó! Là đại thần y của tỉnh Giang Nam chúng ta”!”.
Nhưng ông ta nhanh chóng ý thức được gì đó, tâm trạng kích động cũng vơi đi quá nửa, suy sụp nói: “Nhưng như vậy thì có ích gì chứ? Đại thần y như vậy sao chúng ta có thể mời nổi?”.
“Chúng tôi có thể dùng danh nghĩa của bệnh viện viết thư cho bác sĩ Tần, nhưng theo tôi được biết, bác sĩ Tần đã nghỉ hưu, bình thường sẽ không ra mặt. Muốn mời ông ấy đến điều trị cho bà Trương thì khó như lên trời”, bác sĩ kia cũng thở dài.
Ngay cả các bác sĩ Tây y cũng biết đến Tần Bách Tùng, đủ để thấy cụ ta nổi tiếng đến mức nào.
“Như vậy chẳng phải chờ rất lâu sao?”, Tô Nhu kêu lên.