“Tôi xin tiếp nhận ý tốt của cậu Bắc Hiên, nhưng lần này tôi tới đây là vì kim cương Thái Vũ, nếu cậu Bắc Hiên không muốn đao kiếm giao nhau, xin mời lập tức rời đi, nếu không đến lúc chém giết, tổn thương hòa khí thì đừng trách tôi!”, Di Nguyệt Cung Nữ nhẹ nhàng nói.
Bắc Hiên Trường Không vừa nghe vậy, lập tức cười ha hả.
“Ha ha ha, nếu như tôi không thể đánh lại thì tôi nhận thua là được! Chứ tôi sợ gì việc bị công chúa đả thương? Nếu có thể bị công chúa đả thương, tôi cũng cam tâm tình nguyện!”
Ngay khi những lời nói khó nghe này vừa được thốt ra, trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ ghê tởm và chán ghét.
“Chết tiệt, còn tưởng rằng anh ta định làm gì, hóa ra là đi tán gái!”, có người lẩm bẩm.
“Nhưng tại sao Di Nguyệt Cung Nữ lại không chống đối?”, người bên cạnh Lâm Chính tò mò hỏi.
“Cậu còn không nhận ra sao? Di Nguyệt Cung Nữ cũng có ý với người ta đó thôi!”, Thiên Diệp hờ hững nói.
“Nhưng Bắc Hiên Trường Không vừa mới nói, hắn đã nghe nói về Di Nguyệt Cung Nữ, chắc chắn đây là lần đầu tiên gặp mặt, hai người cách nhau một chiếc kiệu, thậm chí còn chưa từng gặp mặt, sao Di Nguyệt Cung Nữ lại có thể có hứng thú với anh ta được chứ?”, người kia khó hiểu hỏi.
“Cậu cho rằng bọn họ đang nói về tình yêu sao? Bọn họ đang nói về lợi ích! Gia tộc Bắc Hiên đứng sau Bắc Hiên Trường Không hùng mạnh và thịnh vượng như hoàng triều! Mà Bắc Hiên Trường Không lại là người thừa kế tiếp theo của gia tộc Bắc Hiên! Di Nguyệt Cung Nữ cũng là con gái của Di Nguyệt Cung Chủ! Địa vị cũng rất siêu phàm, nếu như hai người họ kết hợp thì sức mạnh có được sẽ không phải là chuyện đùa!”, Thiên Diệp nói xong, đột nhiên nhíu mày, nói với Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu nói xem liệu hai người này có thông đồng với nhau trong lúc thí luyện để đối phó với chúng ta hay không? Nếu vậy thì chúng ta gặp rắc rối rồi”.
Nhưng… Lâm Chính không trả lời câu hỏi của Thiên Diệp, mà nhìn về phía bầu trời xa xa, ánh mắt sáng rực, vẻ mặt nghiêm túc, cũng không biết đang nhìn gì.
“Thần y Lâm?”
Thiên Diệp vô cùng khó hiểu, vội vàng gọi to.
Nhưng Lâm Chính cứ như không nghe thấy, căn bản không để ý tới ông ta.
“Thần y Lâm, rốt cuộc cậu đang nhìn gì vậy?”
Thiên Diệp không thể hiểu nổi, nhìn theo ánh mắt của Lâm Chính.
Lúc này, Lâm Chính đột nhiên lẩm bẩm.
“Đến rồi!”
“Đến? Cái gì đến?”, Thiên Diệp kinh ngạc hỏi.
Ngay trong khoảnh khắc ông ta nói ra những lời đó.
Ầm!
Một luồng khí dữ dội từ xa ập tới, đáp thẳng xuống đỉnh núi.
Trong nháy mắt, núi lớn chấn động, thần miếu rung chuyển, thậm chí cả bầu trời, mặt trời, mặt trăng và mây cũng đều dao động.
Mọi người kinh ngạc, vô cùng khiếp sợ! Toàn bộ đều nhìn về phía luồng khí đáp xuống đỉnh núi kia.
Chỉ thấy một bóng người từ từ bước ra khỏi luồng khí.
Vô số người mở to mắt nhìn về phía bóng người kia, đầu như sắp nổ tung!
Thái Thương Long!
Thiên kiêu xếp hạng ba!