Người của Tử Huyền Thiên thấy thế đều sợ tái mặt.
Thứ này đáng sợ như vậy, bọn họ chống đỡ kiểu gì đây?
Nếu xông tới chính diện thì sợ là sẽ đầu một nơi người một nẻo, mất mạng tại chỗ.
Hiện giờ chỉ có Lâm Chính khởi động cơ thể võ thần là có thể chống lại, nhưng đối mặt với thế công dày đặc như vậy, cho dù là anh cũng không thể cầm cự quá lâu, bị ép phải lùi lại liên tục…
“Không được!”.
Lâm Chính khẽ kêu lên, lùi lại liên tục, kéo giãn khoảng cách với những người máy này.
Sau khi lùi lại hơn 10m, người máy không truy kích nữa, mà hạ kiếm trong tay xuống, lùi lại một cách máy móc, rồi trở về vị trí cũ, chặn đứng con đường.
Mọi người thầm lấy làm sợ hãi, đồng loạt chạy tới.
“Thần y Lâm, anh không sao chứ?”.
“Không sao”.
Lâm Chính khàn giọng đáp.
Tuy cơ thể võ thần của anh có thể chống đỡ, nhưng thế công của đối phương dày đặc như vậy, hơn nữa mỗi nhát đao nhát kiếm đều vô cùng đáng sợ. Nếu đứng đó thêm lúc nữa, thì e là khí kình của anh sẽ không theo kịp, một khi khí kình đứt đoạn thì sẽ không thể duy trì cơ thể võ thần, e là anh sẽ bị chém thành mấy mảnh…
“Những người máy này quả nhiên không tầm thường! Các anh vẫn định đi sao?”, Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.
Sắc mặt mọi người cứng ngắc, vội vàng xua tay: “Không đi nữa, không đi nữa…”
Ngay cả Lâm Chính sở hữu cơ thể võ thần cũng không chống lại được thì bọn họ xông lên chỉ có chết mà thôi.
“Thần y Lâm, nếu ngay cả anh cũng không qua được, thì e là chúng tôi cũng bó tay hết cách. Tôi nghĩ… chúng ta cứ quay lại chỗ vừa nãy, rồi chọn một con đường để đi”, có người nói.
“Đúng vậy, quảng trường trống trải vừa rồi có bảy tám con đường. Chúng ta xui xẻo mới chọn trúng đường này. Tôi nghĩ chắc những đường khác không có chướng ngại đâu”.
“Chúng ta phải nhanh lên, nếu không chờ trận giết chóc ở quảng trường kết thúc, dù ai thắng ai thua cũng không phải tin tốt đối với chúng ta”.
Nếu Thái Thương Long thắng, thì chắc chắn anh ta sẽ giết hết những người vào vùng cơ quan, không tha một ai.
Nếu đám Di Nguyệt Cung Nữ thắng, thì những người khoanh tay đứng nhìn như Lâm Chính cũng sẽ bị bọn họ ghi hận, bọn họ chắc chắn cũng sẽ nghĩ cách diệt trừ những người này.
Nên người của Tử Huyền Thiên đã không còn đường lui.
Không lấy được đá Thái Vũ thì bọn họ đều phải chết.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu.
“Chúng ta đổi đường khác thì cũng khó mà qua được”.
“Tại sao?”, mọi người sửng sốt.
“Các anh không nhớ nơi này được gọi là gì à? Đây là vùng cơ quan Thái Vũ! Chắc chắn ở đây đầy rẫy các cơ quan! Con đường này có người máy canh giữ, sao những con đường khác có thể thông thuận được chứ? Tôi nghĩ chắc chắn cũng có cơ quan vô cùng hung hiểm đang chờ. Chúng ta quay lại chọn đường khác thì lãng phí thời gian quá!”, Lâm Chính trầm giọng nói.
“Nhưng sư phụ… bây giờ chúng ta cũng đã bó tay hết cách với những người máy này rồi”, Vệ Tân Kiếm bất đắc dĩ nói.
Những người khác cũng có vẻ mặt y chang.