Đúng vậy. Thái Thương Long là thiên kiêu thứ ba, là thiên kiêu siêu cấp vô song. Dùng đôi mắt của người thường đi đánh giá anh ta vốn là một sự nhầm nhẫn quá lớn.
Rắc…Đúng lúc này, âm thanh quỷ dị vang lên. Đầu của người cuối cùng trên võ đài đã bị Thái Thương Long vặn gãy. Máu tươi chảy thành sông, nhuốm đỏ cả người anh ta.
“Sướng…haha…”, Thái Thương Long bật cười, vứt thi thể qua một bên và nhìn xuống những người ở bên dưới võ đài: “Tiếp theo đến lượt ai? Mau lên đi, để tôi được thấy thực lực của các người! Ha ha…”
Những người bên dưới sợ tới mức mặt cắt không ra máu, toàn thân run rẩy. Không một ai dám bước lên. Nhưng dù có như vậy thì cũng sẽ bị anh ta gọi tên mà thôi. Không còn cách nào khác, ai bảo bọn họ đã chọn thuốc rồi.
Bọn họ cũng mang theo hi vọng có thể tham gia trận quyết đấu này. Cũng hi vọng Thái Thương Long sẽ uống nhầm thuốc độc mà chết. Nhưng nào ngờ, anh ta không uống phải thuốc độc mà thậm chí còn chọn được loại thuốc gia tăng công lực.
“Giờ…phải làm sao?”
“Lên thì chết mà không lên thì cũng đợi chết…”
“Thế nhưng dù chúng ta có cùng lao lên thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Thái Thương Long”.
“Phải làm sao đây?”, tất cả đều hoang mang, run rẩy.
“Nếu không có ai lên thì tôi gọi tên nhé”, Thái Thương Long nheo mắt, nhìn về phía Di Nguyệt Cung Nữ và Bắc Hiên Trường Không.
Di Nguyệt Cung Nữ tái mặt. Cô ta vốn đang bị thương nặng, vừa mới dùng thuốc để ổn định vết thương. Giờ mà lên chiến đấu với Thái Thương Long thì khác gì là trứng trọi đá.
Đúng lúc này, Bắc Hiên Trường Không lên tiếng: “Long thiên kiêu, xin bất giận, tôi có thể nói một câu không?”
“Định trăn trối hay gì?”, Thái Thương Long mỉm cười.
“Long thiên kiêu, xin đừng hiểu lầm. Vừa rồi ở trong vùng cơ quan, tôi không hề tấn công anh. Tôi cũng biết là không nên đối đầu với anh”, Bắc Hiên Trường Không chắp tay.
Dứt lời, đám đông tức lắm. Đúng là Bắc Hiên Trường Không không hề ra tay với Thái Thương Long. Hắn luôn đứng bên cạnh quan sát. Nếu thấy tình hình không ổn thì hắn chuồn trước. Rất nhiều người khi đó không biết tại sao hắn lại làm như vậy. Giờ xem ra là hắn chừa lại đường sống cho chính mình.
Tên này quá giảo hoạt.
“Đúng là anh không ra tay với tôi…”, Thái Thương Long gật đầu: “Vậy được, nể tình anh biết nghe lời, tôi cho anh cơ hội. Anh muốn nói gì?”
“Đầu tiên Long thiên kiêu, tôi đại diện cho công chúa Di Nguyệt bày tỏ sự xin lỗi chân thành nhất tới anh”, nói xong, Bắc Hiên Trường Không lập tức cúi người, Di Nguyệt Cung Nữ giật mình, vội vàng cúi người theo.
“Hừ? Giờ mới xin lỗi có phải là quá muộn rồi không?”, Thái Thương Long cười lạnh lùng.
“Long thiên kiêu, chúng tôi đã phạm phải lỗi không thể tha thứ, dù biết xin lỗi cũng không có tác dụng gì nhưng hi vọng Long thiên kiêu có thể tha mạng cho chúng tôi. Tôi lấy thân phận là cậu chủ của gia tộc Bắc Hiên ra đảm bảo nếu như Long thiên kiêu có thể tha cho chúng tôi một lần thì chúng tôi sẽ tặng Long Lân Giáp của nhà Bắc Hiên chúng tôi cho Long thiên kiêu”, Bắc Hiên Trường Không nói.
“Cái gì? Long Lân Giáp sao?”
Thái Thương Long nín thở, nhìn chăm chăm Bắc Hiên Trường Không: “Thật chứ?”
“Đương nhiên, nếu Long thiên kiêu không tin thì lát nữa anh lấy được Thái Vũ Thần Toàn cứ cùng tôi về là được.Tôi sẽ đích thân dâng Long Lân Giáp lên biếu anh”, Bắc Hiên Trường Không mỉm cười.
“Được! Được lắm! Ha ha, Bắc Hiên Trường Không, tôi càng ngày càng thích anh rồi đấy”, Thái Thương Long bật cười ha ha.