Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5158: C5158: Chương 5158



“Nhận được lời khen từ Long thiên kiêu là phúc của Trường Không”, Bắc Hiên Trường Không mỉm cười, quay qua nhìn Di Nguyệt Cung Nữ.

Lúc này cô ta mới kịp phản ứng: “Long Thiên Kiêu, tôi rước đó đã mạo phạm tới anh, tôi đáng chết. Mong Long thiên kiêu tha tội. Nếu như Long thiên kiêu đồng ý tha cho tiểu nữ thì tôi cũng nguyện tặng Di Nguyệt Minh Châu của Cung Di Nguyệt chúng tôi cho anh, tuyệt đối không nuốt lời. Nếu trở mặt thì sẽ bị sét đánh chết”.

“Di Nguyệt Minh Châu sao? Hừ, tôi muốn chứ, nhưng e rằng Di Nguyệt Cung Chủ sẽ không đồng ý đâu”, Thái Thương Long cười lạnh.

“Mẹ tôi chắc chắn sẽ đồng ý”, Di Nguyệt Cung Nữ vội nói.

“Cô cảm thấy tôi nên tin cô hay là tin mẹ của cô?”, Thái Thương Long tỏ vẻ khinh thường.

“Điều này…”, Di Nguyệt Cung Nữ nói giọng khàn khàn.

Bắc Hiên Trường Không bèn mỉm cười: “Long thiên kiêu không cần lo lắng. Tôi đứng ra bảo lãnh, chỉ cần anh không giết công chúa điện hạ thì Di Nguyệt Minh Châu chắc chắn sẽ được giao tới tận tay anh”.


“Xem ra anh muốn bảo vệ cô ta rồi. Được, vậy tôi cho các người cơ hội. Lát nữa một người cùng tôi đi lấy bảo bối, một người ở lại đây. Lấy xong rồi tôi sẽ thả cả hai đi”.

“Anh…”, Di Nguyệt Cung Nữ không đồng ý, đang định nói gì đó nhưng bị Bắc Hiên Trường Không ngăn lại: “Cảm ơn Long thiên kiêu”.

“Bắc Hiên công tử…”, Di Nguyệt Cung Nữ khẽ kêu lên: “Nếu như anh ta trở mặt thì sao?”

“Yên tâm đi, sẽ không đâu. Huống hồ, bọn họ cũng không còn lựa chọn nào khác nữa rồi. Giờ giữ được mạng mới là quan trọng nhất”, Bắc Hiên Trường Không khẽ nói.

Di Nguyệt Cung Nữ biết mình không có lựa chọn nào khác nên đành gật đầu. Những người khác thấy Bắc Hiên Trường Không lấy bảo bối ra đổi mạng thì cũng vội làm theo.

“Long thiên kiêu, tôi nguyện dâng lên bảo vật của gia tộc tôi, chỉ xin anh tha cho chúng tôi một lần”.

“Long thiên kiêu, anh muốn gì chúng tôi cũng sẽ làm theo. Xin anh tha cho chúng tôi”. . Ngôn Tình Hay


“Long thiên kiêu, xin anh. Tôi sẽ tặng anh hết mọi thứ”.

“Long thiên kiêu…”

Cả hiện trường sục sôi. Đám đông cố gắng lên tiếng. Thậm chí có người còn quỳ xuống, khấu đầu van xin. Thái Thương Long cười đắc ý.

“Ha ha, tôi nhận hết nhé…”, đối với Thái Thương Long mà nói, anh ta giết người cũng đủ rồi, giết nữa cũng không giải quyết được gì, bởi vị đám người này đã thật sự rất sợ anh ta.Anh ta có thể cảm nhận được một cách rõ ràng điều đó.

Giờ thứ anh ta cần là lấy được chút lợi lạc từ họ.

Người của Tử Huyền Thiên thấy vậy thì sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

“Thần y Lâm, tôi thấy chúng ta cũng nên bỏ ra chút gì đó để đổi mạng thôi”, Thiên Diệp tỏ ra mất tự nhiên. Ông ta bước tới bên cạnh Lâm Chính khẽ nói.

“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì có phải là Tử Huyền Thiên sẽ mất mặt lắm không. Ông là phó chưởng môn của Tử Huyền Thiên đấy. Tự dưng mới lâm trận đã bỏ chạy thì thiên hạ lại không cười ông chắc? Huống hồ, không lấy được Thái Vũ Thần Toàn, Tử Huyền Thiên cũng sẽ gặp nạn, ông định mặc kệ à?”, Lâm Chính quay qua hỏi.

Thiên Diệp nghe thấy vậy bèn thở dài: “Tôi cũng biết điều đó. Ý của tôi là tạm hòa hoãn Thái Thương Long. Cậu ta đã dùng đan dược giúp gia tăng 30 năm công lực. Lúc này cậu ta mạnh khủng khiếp. Chúng ta xông lên chưa chắc đã thắng. Chúng ta rời khỏi đây trước. Thuốc này chỉ có tác dụng một tiếng đồng hồ. Đợi sau một tiếng đồng hồ chúng ta đi cướp Thái Vũ Thần Toàn thì chẳng phải là tốt hơn cứ đấu đá trên võ đài sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.