Ít nhiều gì cũng có một hai lọ là thuốc vô dụng hoặc thuốc độc…
Nhưng khi bọn họ đã chọn đứng lên đây, nghĩa là đã từ bỏ tất cả, kể cả tính mạng!
“Mọi người không phải sợ! Có sư phụ đứng ở đây, chúng ta sợ gì nữa chứ?”
Vệ Tân Kiếm cúi đầu, là người đầu tiên mở nắp lọ, đổ viên thuốc bên trong ra rồi nhét thẳng vào miệng.
Ừng ực!
Viên thuốc đã vào bụng.
Những người còn lại thấy thế cũng không do dự nữa, đều lấy thuốc ra cho vào miệng.
Mọi người đều tập trung nhìn bọn họ.
Người đầu tiên uống là Vệ Tân Kiếm đã có phản ứng.
Trên người anh ta phát ra ánh sáng lấp lánh, cực kỳ mềm mại, đặc biệt thần kỳ.
Những người khác cũng vậy, ít nhiều gì cũng tỏa ra ánh sáng.
“Thuốc tăng cường, chúng ta đều có thuốc tăng cường sức mạnh!”
“Tốt rồi sư phụ, thuốc của chúng tôi không có viên nào là thuốc độc!”
“Đúng là trời giúp chúng ta!”
Người của Tử Huyền Thiên mừng rỡ nói.
Thiên Diệp đứng dưới cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cửa ải đầu tiên coi như đã vượt qua.
“Vận may đúng là không tệ, vậy mà không có thuốc độc!”, Di Nguyệt Cung Nữ thầm hừ một tiếng.
“Bọn họ đối mặt với Thái Thương Long, không bị thuốc độc giết chết thật ra cũng bất hạnh, vì bọn họ sẽ chết càng thảm hại, nếu vậy thì thà bị độc chết còn dễ chịu hơn”, Bắc Hiên Trường Không cười nói.
Di Nguyệt Cung Nữ nghe vậy, cũng gật đầu: “Cậu Bắc Hiên nói vậy cũng có lý”.
Tuy vậy mọi người vẫn chưa dời mắt, ai ai cũng chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Bởi vì tới giờ, chỉ còn anh chưa uống thuốc!
“Ha ha ha ha, vận khí tốt đấy! Không tệ, không tệ! Các người không bị độc chết thì lần quyết đấu này cũng thú vị hơn nhiều! Chờ tôi băm các người thành tám mảnh đi!”
Thái Thương Long bật cười dữ tợn.
Đám người Vệ Tân Kiếm không khỏi run rẩy.
Nhưng Thái Thương Long vẫn chưa hành động, mà nhìn về phía Lâm Chính.
“Tới lượt anh đấy! Sao anh không uống nó đi? Chắc không phải sợ nên không dám chứ?”
Lâm Chính không đáp lời, chỉ nhìn vào lọ, anh mở lọ thuốc đổ ra một viên.
Viên thuốc đó đen thui, chỉ nhỏ bằng móng tay còn tỏa ra mùi lạ.
Lâm Chính đưa lên ngửi, lông mày nhíu lại, ngẫm nghĩ rồi lập tức búng ngón tay.
Chỉ trong một thoáng, vài chiếc châm bạc mảnh như sợi tóc bay ra từ đầu ngón tay anh, nhẹ nhàng đâm vào ngực anh.
Mấy chiếc châm bạc đó được che giấu rất kỹ, người xung quanh cũng không phát hiện.
Thần Nữ Thái Vũ đứng dưới ánh mắt khẽ động, nhưng cũng không nói gì.