Thần Nữ Thái Vũ không nói gì, mà mở bàn tay, lấy ra một sợi dây chuyền lấp lánh.
Mọi người kinh ngạc kêu lên.
“Cái này được gọi là dây chuyền Phượng Hoàng, cũng là chí bảo của thần miếu Thái Vũ chúng tôi, chắc nó có thể khiến cậu hài lòng rồi chứ?”, Thần Nữ Thái Vũ bình thản nói.
“Dây chuyền Phượng Hoàng? Chưa từng nghe nói!”.
“Không ngờ trong thần miếu Thái Vũ còn có bảo bối như vậy!”.
“Không thể tin được!”.
Mọi người ở phía sau đều kinh ngạc kêu lên.
Tuy không biết sợi dây chuyền này có công hiệu gì, nhưng nhìn đã biết không phải thứ tầm thường.
“Dây chuyền Phượng Hoàng? Nó được dùng để làm gì?”, Lâm Chính bình thản hỏi.
“Đeo sợi dây chuyền này có thể giúp thân xác của cậu mạnh hơn gấp ba lần, hơn nữa có thể khiến tốc độ tự chữa lành của thân xác, tốc độ khôi phục khí kình, thậm chí là tốc độ tu luyện của cậu tăng vọt. Đeo sợi dây chuyền này sẽ dễ dàng luyện được hoành luyện chí tôn, sở hữu thân xác vô địch. Quan trọng nhất là chỉ cần cậu còn một hơi thở mà đang đeo sợi dây chuyền này, thì cậu sẽ không chết ngay. Cho dù cậu bị thương nặng đến đâu, nó cũng có thể từ từ chữa khỏi cho cậu”, Thần Nữ Thái Vũ bình thản nói.
Nghe thấy thế, tất cả mọi người đều sáng mắt lên.
“Có sợi dây chuyền thần kỳ như vậy sao?”.
“Nếu vậy thì dùng kim cương đổi lấy thứ này cũng không lỗ”.
Mọi người xì xào bàn tán, sắc mặt ai nấy đều tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Bảo bối như vậy ai mà chẳng muốn?
Nhưng Lâm Chính vẫn tỏ vẻ rất bình thản.
Anh đi tới cầm lấy sợi dây chuyền Phượng Hoàng, liếc mắt nhìn một cái rồi bình tĩnh nói: “Xem ra tôi đoán không sai, Thần Nữ đại nhân đang gặp khó khăn gì đó”.
Thần Nữ Thái Vũ lập tức biến sắc, ánh mắt lóe lên một tia hoảng loạn, nhỏ giọng nói: “Lấy được đồ rồi thì mau đi đi, đừng ở đây nói hươu nói vượn nữa, cẩn thận mất mạng!”.
“Mất mạng? Hừ, tôi là người khá thích lo chuyện bao đồng, nếu Thần Nữ Thái Vũ gặp chuyện khó khăn thì tôi đương nhiên phải giúp rồi”.
Lâm Chính bình thản nói, rồi đeo dây chuyền lên cổ, sau đó nhìn chằm chằm cửa thần miếu, bất ngờ tung người xông vào.
“Hả?”.
Mọi người kinh ngạc.
Không ai ngờ Lâm Chính lại có hành động như vậy.
“Thần y Lâm!”.
Thiên Diệp cũng cuống quýt kêu lên.
Nhưng Lâm Chính đã biến mất ở lối vào.
“Hỏng rồi!”.
Thần Nữ Thái Vũ biến sắc, lập tức xoay người xông vào.
Thiên Diệp thấy thế cũng theo sát đằng sau.
Đám người Di Nguyệt Cung Nữ ở bên ngoài thấy thế, lập tức kêu lên: “Cơ hội đây rồi, chúng ta mau chạy thôi!”.
“Đi”.
Bắc Hiên Trường Không cũng không do dự, quay đầu định rời đi.