“Con mụ khốn nạn! Hôm nay có người này giúp bà! Coi như các người may mắn! Nhưng cũng vô dụng thôi! Nếu giỏi thì các người hãy rời khỏi thần miếu Thái Vũ đi, nếu không sớm muộn gì tôi cũng sẽ quay trở lại!”
Nói xong, ông lão nhảy lên, định thông qua cái lỗ thủng trên đỉnh thần miếu để rời đi.
“Muốn đi sao?”
Thần Nữ Thái Vũ hét lớn, lập tức xông lên.
Lâm Chính cũng nhảy vọt, định đuổi theo.
Nhưng ngay vào lúc này.
Xì xì xì….
Đột nhiên, một con trăn màu sắc sặc sỡ chui ra khỏi ống tay áo của ông lão, lao thẳng về phía hai người.
Thần Nữ Thái Vũ lập tức giơ tay lên chém nó.
Xoạt!
Con trăn đầy màu sắc ngay tức khắc chia thành mười hai đoạn, chết tức tưởi.
Nhưng máu của nó cũng có độc, rơi xuống như mưa.
“Tản ra!”
Lâm Chính hét lớn, lập tức đẩy Thần Nữ Thái Vũ ra.
Người ở phía dưới cũng vội vàng tránh né.
Có hai người xui xẻo không kịp tránh, dính đầy máu tươi của con trăn.
Trong nháy mắt, cơ thể hai người tan chảy, hóa thành một vũng máu ngay tại chỗ, ngay cả cơ hội giãy giụa kêu gào cũng không có.
“Hả?”
Trong lòng mọi người đều run sợ.
“Đây… đây là máu của vật gì vậy? Sao lại kinh khủng thế?”
“Cửu Thải Độc Mãng… Theo lý mà nói, con vật này đã tuyệt chủng rồi, sao ông lão kia lại thuần hóa được một con?”
Lâm Chính đáp xuống đất, nhìn chằm chằm thi thể của con trăn màu sắc sặc sỡ trên mặt đất, nhíu mày.
Ông lão đã trốn thoát, chuyện này cũng coi như chấm dứt ở đây.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Không ai ngờ rằng bên trong thần miếu vẫn còn có uẩn khúc như vậy.
“Thần y Lâm đúng là có khả năng quan sát tỉ mỉ, thông minh và dũng cảm!”
Bắc Hiên Trường Không vội vàng tiến lên, chắp tay khen ngợi . Trang gì ⅿà ha𝒚 ha𝒚 thế -- TrU ⅿTru𝒚ện.vn --
“Bỏ cái trò đó đi, nó không có tác dụng với tôi đâu”.
Lâm Chính bình tĩnh nói.
Nụ cười của Bắc Hiên Trường Không cứng đờ, hơi lúng túng.
Lâm Chính nhìn đồng hồ, cho rằng đám người Vệ Tân Kiếm đã đi đủ xa mới nói: “Được rồi, chuyện này cũng đã kết thúc, các người có thể rời đi!”
“Thật sao?”
Mọi người đều cảm thấy thật khó tin.
“Sao thế? Còn muốn tôi giữ các người lại ăn cơm à?”, ánh mắt Lâm Chính rét lạnh.
“Không không không, chúng tôi không có ý này!”
“Nếu đã thế, thì… thần y Lâm, chúng tôi đi đây!”