Chương 530
“Ồ, được…”, Tô Nhu nói với Hoa Mãn Thần: “Anh Hoa, hóa đơn còn chỗ anh không? Mau đi hoàn tiền đi”.
“Hả…Hóa…đơn sao?”, Hoa Mãn Thần cuống lên.
“Mất rồi à?”, người hộ lý tỏ vẻ nghi ngờ.
Hoa Mãn Thần lục túi, sau đó để lộ vẻ khóc dở mếu dỡ: “Hình như mất rồi”.
“Nếu vậy thì anh mang theo CMND đi đối chiếu, tiền hoàn sẽ chuyển vào tài khoản của anh”, người hộ lý cười.
“Không…không cần đâu, có ba trăm nghìn tệ thôi mà, coi như là ủng hộ cho bệnh viện”, Hoa Mãn Thần cười ái ngại.
“Không được? Ba trăm nghìn tệ không phải là số tiền nhỏ, không thể được”, Tô Nhu nghiêm túc nói; “Anh Hoa, cô chú kiếm tiền không dễ mà, anh không thể tiêu như vậy được, tiết kiệm được ít nào hay chút đó, anh đi hoàn tiền đi”.
“Anh…anh không mang theo CMND..”, Hoa Mãn Thần vỗ đầu.
“Không mang? Vậy vừa nãy anh nộp tiền kiểu gì?”, Tô Nhu tỏ vẻ nghi ngờ.
“Anh…anh nhờ tài xế nộp giúp”, Hoa Mãn Thần cười ái ngại: “Tô Nhu, đừng lo lắng, lát anh bảo tài xế đi hoàn tiền là được”.
“Vậy thì được ạ”, Tô Nhu gật đầu, nhưng cô đã cảm nhận ra được có điều gì đó không ổn từ Hoa Mãn Thần.
Người hộ lý rời đi. Tô Nhu ngồi xuống ghế, căng thẳng đợi phẫu thuật kết thúc. Hoa Mãn Thần đứng ngồi không yên, không biết sao mà anh ta cảm giác sự việc sắp bị bại lộ.
Nếu để cho Tô Nhu biết được sự thật, rằng cô là vật hi sinh thì có lẽ cả đời này anh ta sẽ không bao giờ có được cô nữa. Nghĩ tới đây, Hoa Mãn Thần cảm thấy căng thẳng.
Reng reng…Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông.
“A Dũng! Phía bên Sói thế nào rồi?”, Hoa Mãn Thần tức giận quát: “Sao lại để cho thần y Lâm chạy được tới đây vậy? Không phải tôi nói là phải chặn lại sao? Sao không làm ăn được gì hết thế?”
“Cậu Hoa…anh Sói…bị đánh phế rồi…”
“Cái gì?”, Hoa Mãn Thần đứng bật dậy.
A Dũng thuật lại toàn bộ sự việc cho Hoa Mãn Thần. Hoa Mãn Thần vừa nghe vừa toát mồ hôi lưng, mặt cắt không ra máu.
Không phải đó chỉ là bác sĩ thôi sao? Sao một bác sĩ cũng có thể đánh nhau tới mức đó chứ?
Mặc dù anh Sói không bằng Châu Bác Dịch nhưng anh Sói cũng là kẻ mà dao từng nhuốm máu, đâu phải là người mà kẻ bình thường có thể đối phó được chứ.
Hoa Mãn Thần toát mồ hôi hột. Anh ta đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, bèn vội vàng nói: “Vậy thần y Lâm có biết Sói là người của tôi không?”
“Có lẽ không biết”, A Dũng cũng không chắc.
“Chỉ cần không biết là được. HIện tại thần y Lâm đã tới bệnh viện, không thể ngăn chặn được nữa. Để kệ họ đi”, Hoa Mãn Thần thở dài. Sau khi biết thần y Lâm chính là chủ tịch Lâm thì Hoa Mãn Thần không còn muốn động vào anh nữa.
Mặc dù có thể nói nhà họ Hoa không sợ tập đoàn Dương Hoa nhưng nếu chủ tịch Lâm mà khoác thêm thân phận thần y Lâm thì tiềm lực của Dương Hoa lại khác…
A Dũng tắt máy. Hoa Mãn Thần hít một hơi thật sâu, ngồi ghế suy nghĩ đối sách tiếp theo.
Lúc này…