Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 55



Chương 55

“Được rồi, thế anh phụ trách trông quầy thuốc đi vậy, phân loại thuốc được mua về, ngoài ra nếu không có gì làm thì đi quét dọn vệ sinh, lau lau chùi chùi là được”, Lạc Thiên lên tiếng.

Mặc dù gương mặt của cô ta trông có vẻ thanh tú nho nhã, nhưng cách hành động và lời ăn tiếng nói lại rất quyết đoán.

Lâm Chính gật đầu: “Được!”

Sau khi làm thủ tục đơn giản, Lâm Chính đã trở thành nhân viên chính thức của Tam Thảo Đường.

Nhưng nói một cách nghiêm túc, anh chỉ là người tạp vụ.

Lạc Thiên cũng không định kêu Lâm Chính đi khám bệnh, dù gì Lâm Chính chẳng được xem là bác sĩ, nếu như xảy ra chuyện gì thì phiền phức lắm.

“Bây giờ tôi phải đi khám bệnh, anh chờ ở đây, nếu như có người bệnh thì dặn người ta đợi một lát, lát nữa bác sĩ Nghiêm quay trở lại, anh ta có thể giải quyết mọi việc, hiểu chưa?”, Lạc Thiên nhìn đồng hồ, giọng điệu của cô ta có vẻ sốt ruột.

“Ừm”, Lâm Chính gật gật đầu, Lạc Thiên bèn bỏ đi.

Lâm Chính im lặng ngồi trước quầy thuốc, anh quan sát quầy thuốc trước mặt trong lúc chán chường.

“Chắc cái này cũng có quầy thuốc như thế nhỉ? Hơn nữa còn được làm từ vàng”.

“Nếu tính như thế, chắc hẳn đến đầu năm sau thì có thể đi rồi nhỉ…”

Lâm Chính ngẩn ngơ nhìn quầy thuốc rồi tự lẩm bẩm.

“Bác sĩ! Bác sĩ! Mau cứu con tôi với!”

Vào lúc này, tiếng thét nhuốm đầy vẻ hoảng loạn vang lên.

Lâm Chính sực tỉnh táo lại, nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ ôm đứa bé chừng bốn năm tuổi chạy vào trong tiệm thuốc.

Mặt mũi đứa bé ấy đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, hơi thở gấp gáp, vừa nhìn đã biết bệnh khá nặng.

Trong tiệm chẳng có ai, Lâm Chính cũng chẳng suy xét đúng sai, anh bước đến dùng tay đỡ trán rồi nhanh chóng bắt mạch cho đứa bé, khoảng chừng hai phút sau…

“Mau đặt cậu bé lên chiếc giường trị bệnh đi! Cởi qu@n áo của cậu bé ra”.

“Ừm…Được…Được rồi…”, người phụ nữ ấy vô cùng sốt ruột, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ ngờ vực.

Bà ta không thấy Lâm Chính mặc blu trắng, hơn nữa bác sĩ này còn trẻ trung như thế…Được không đây?

Đây là bệnh viện Đông y đấy!

Cậu ta không phải là thực tập sinh đấy chứ?

Người phụ nữ ấy bắt đầu cảm thấy nghi ngờ, nhưng bà ta không dám rề rà mà lập tức làm theo lời anh nói.

Lâm Chính lấy túi kim từ trong ngăn tủ ra, rút cây châm bạc, khử trùng, bắt đầu châm cho thằng bé một cách thành thạo.

Người phụ nữ ấy đứng ở một bên, vốn dĩ trong lòng bà ta cảm thấy rất ngờ vực, nhưng lúc dòm Lâm Chính châm cứu lưu loát như thế bèn sững sờ ngay.

Bà ta không hiểu biết về châm, cũng chẳng mấy khi thấy người khác châm cứu, nhưng cách châm cứu của Lâm Chính lại quá tuyệt. Hôm nay bà ta dẫn con trai đi dạo phố, đột nhiên con mình mắc bệnh đột ngột, cũng vì quá sốt ruột nên bà ta mới chạy vào bệnh viện Đông y này, vốn dĩ còn hối hận vì sao không đến bệnh viện, lại sợ con trai mình có bề gì, nhưng bây giờ không biết vì sao mà bà ta lại thấy an tâm.

Vào lúc này, điện thoại đổ chuông.

Người phụ nữ ấy thầm thì vài câu, chẳng bao lâu sau, một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi trắng, tóc tai thưa thớt xộc vào trong bệnh viện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.