Chương 564
“Vâng thưa ông!”, Lâm Hào vội cúi đầu, sau đó vội vã rời khỏi bờ hồ.
Thành phố Hoàng Đào.
Lâm Chính đã rời khỏi nhà họ Khai.
Lúc này, người nhà họ Khai ngã đầy ra đất, trong đó có cả Khai Mạc. Nhưng tình trạng của hắn rõ ràng thê thảm hơn người khác nhiều, hắn không những đã bại liệt, mà ngay cả răng cũng bị nhổ sạch, ngã trên đất, ngất đi.
Khai Kỳ và Khai Hoành sững sờ, cũng không biết vừa rồi bọn họ đã nhìn thấy cảnh tượng gì.
Lúc này, cậu Đỗ dẫn theo người chạy vào.
“Cậu chủ Đỗ, tôi ở đây…”, ông Nhiếp hét khản giọng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”, cậu Đỗ biến sắc, vội vàng đỡ ông Nhiếp dậy.
“Cậu Đỗ, đừng nói nữa, mau… mau về Yên Kinh, mau về Yên Kinh, không ở lại Quảng Liễu được nữa… Giang Thành cũng không đi được nữa! Chúng ta mau về Yên Kinh!”, ông Nhiếp kích động nói.
Cậu Đỗ kinh hãi, anh ta không biết vì sao ông Nhiếp lại hoảng sợ như vậy, nhưng anh ta tin rằng ông Nhiếp nhất định đã biết được chuyện gì đó ghê gớm.
“Mau đưa người đi, mau!”, cậu Đỗ hét lên.
Mấy người đằng sau khiêng ông Nhiếp lên, vội vã rời đi…
“Cậu… cậu muốn làm gì?”.
Khai Hoành, Khai Kỳ liên tục lùi lại, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
Ngay cả đại sư võ thuật như ông Nhiếp cũng không làm gì được Lâm Chính, súng cũng không đối phó với cậu ta được, người này là quái vật sao?
Phải, cậu ta chắc chắn là quái vật!
Khai Hoành run rẩy, gương mặt bình tĩnh của Khai Kỳ cũng không kìm nén được nữa, lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Ông nói xem tôi muốn làm gì?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi, nhưng ánh mắt vô cùng lạnh lẽo.
“Tôi không tin cậu dám diệt cả nhà họ Khai, nếu vậy, dù cho cậu là ai, cậu cũng sẽ xong đời!”, Khai Kỳ cố gắng bình tĩnh, lạnh lùng nói.
Nếu Lâm Chính làm vậy thì hậu quả rất nghiêm trọng.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu: “Tôi muốn lặng lẽ giết ông thì quá dễ, nhưng tôi cũng biết một khi làm như vậy sẽ có kết quả thế nào. Bây giờ tôi không cần thiết phải rước rắc rối cho mình, nhưng tôi vẫn còn thủ đoạn khác, bảo đảm khiến các ông muốn chết không được, muốn sống không xong”.
“Thủ… Thủ đoạn gì?”, Khai Hoành run rẩy nói.
“Giống ông ta, bại liệt”.
Lâm Chính lạnh nhạt nói, sau đó cầm kim đi tới.
“A?”.
Sắc mặt hai người tái mét, tim đập điên cuồng.
Với các biểu hiện của Lâm Chính trước đó, anh hoàn toàn có thể làm được chuyện này.
“Lâm Chính, cậu đừng làm bậy, bây giờ tôi… tôi sẽ gọi điện thoại bảo người ở Giang Thành rút về, thế nào? Bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại ngay!”, Khai Kỳ vội nói.
“Hết cơ hội rồi”.