Chương 574
Lâm Chính gật đầu, mặc kệ đám người nhà họ Trương. Đúng lúc này, có một bóng hình bước tới. Là Nhậm Ái.
“Dọn bàn ăn này vào, đổ hết đồ ăn cho chó đi?”, bà cụ Nhậm lạnh lùng lên tiếng. Dứt lời, cả căn phòng trở nên im phăng phắc.
“Mẹ, chuyện này…”, mấy người khác tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Bà già điên này, bà định làm gì?”, Trương Trung Hoa hùng hổ đứng bật dậy.
“Đỗ Sâm không so đo với các người không có nghĩa là tôi cũng thế. Ông già mắc dịch, tôi nói cho ông biết, ông mau đưa thằng súc sinh này đi xin lỗi Đỗ Sâm, nếu không đừng nói là nó mà cả ông tôi cũng sẽ cho người xử lý đấy”, Nhậm Ái chỉ tay thẳng mặt Trương Trung Hoa.
“Bà…làm phản rồi! Phản rồi”, Trương Trung Hoa mặt đỏ linh căng, cơ thể run lẩy bẩy.
“Bố đừng giận, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đấy”, Trương Ái Khởi chạy tới khuyên can.
“Ái Khởi, con đứng qua một bên! Ai dám lo cho ông già này thì kẻ đó cũng cút ra khỏi nhà họ Trương cho tôi”, Nhậm Ái gào lên.
Đám đông run bắn người, không dám ho he. Nếu như bị đuổi ra khỏi nhà thì vinh hoa phú quý cũng sẽ chẳng còn nữa. Thế là mọi người bèn lùi lại.
Trương Trung Hoa nhìn thấy cảnh tượng đó thì trố mắt, thái dương nổi cả gân xanh. Ông cụ như muốn nổ tung.
Cuối cùng thì…
Phụt…
Ông cụ hác hốc miệng, nôn ra một ngụm máu tươi. Trương Trung Hoa đã bị chọc tức tới mức nôn ra máu…
“Ông nội!”.
“Bố!”.
Người nhà họ Trương cuống lên, tất cả lao tới định đỡ Trương Trung Hoa đang lảo đảo muốn ngã.
Nhưng Nhậm Ái lại quát lớn: “Cút hết ra!”.
Người nhà họ Trương bị dọa cho khựng lại.
“Lão già chết tiệt ngoan cố này phải chết đi mới đúng! Các người lo hão cái gì chứ?”, Nhậm Ái tức giận nói.
“Mẹ, mẹ bớt giận, dù sao đó cũng là bố, còn bao khách khứa ở đây, mẹ đừng gây chuyện người ta cười cho”, Trương Tùng Hồng không nhịn được nói.
“Người ta cười cho? Thế thì sao chứ? Con cảm thấy nhà họ Trương chúng ta còn chưa đủ mất mặt sao? Nếu không vì lão già ngoan cố này, thì nhà họ Trương chúng ta đắc tội với nhiều gia tộc như vậy sao? Nếu không vì lão già ngoan cố này, thì nhà họ Trương chúng ta sẽ trở nên thế này sao? Cũng may mấy người nhà họ Đỗ rộng lượng, không so đo với chúng ta, còn cho chúng ta một cơ hội. Bây giờ nếu chúng ta không biết nắm bắt, còn làm như lão già ngoan cố này, các con không sợ nhà họ Trương sẽ lụi tàn trong tay ông ta sao?”, Nhậm Ái nói đầy đanh thép.
Câu nào câu nấy mạnh mẽ hùng hồn.
Da đầu mọi người tê rần, cũng hiểu lần này bà cụ Trương muốn ngửa bài, muốn bày tỏ quyết tâm và lập trường của nhà họ Trương với nhà họ Đỗ.
Không ai dám nói gì.
Mấy người nhà họ Đỗ như Đỗ Sâm cũng nhìn bà cụ Trương.
“Bà…”
Ông cụ Trương tức giận không nói nên lời, khuôn mặt đỏ gay, cơ thể cũng run lập cập như bị điện giật.