Chương 619
“Được! Được! Được! Tần Bách Tùng, đây là ông nói đấy nhé, nếu đã như vậy thì đừng trách tôi!”.
Nói xong, bà Văn Nhân phất tay, quay đầu rời đi.
“Một đám khốn nạn! Ông già này còn sợ các người hay sao? Cùng lắm tôi không ở Nam Phái này nữa!”, Tần Bách Tùng tức giận nói.
Tần Ngưng ngồi ở ghế đá trong sân, gặm nhấm nỗi đau một mình.
Chuyện đã phát triển đến mức không thể khống chế được nữa…
“Ngưng à, cháu yên tâm, chuyện này ông nội sẽ xử lý. Ông sẽ gọi cho bố mẹ cháu, bảo bố mẹ cháu đến đây đón cháu. Cháu về tỉnh Giang Nam trước, đợi ông thương lượng xong với thế gia Văn Nhân, xem rốt cuộc bọn họ muốn làm gì”, Tần Bách Tùng tức giận nói.
“Ông nội, chuyện Phó viện trưởng Long, cháu có biết một ít”, Tần Ngưng nhỏ giọng nói.
“Cháu biết cái gì?”, Tần Bách Tùng lập tức nhìn sang cô ấy.
“Mặc dù ông Long Thủ rất ít xuất hiện ở Nam Phái, nhưng sự tích của ông ấy luôn lưu truyền ở Nam Phái. Theo cháu biết, người này rất bao che, từng có một chủ nhiệm Hiệp hội của Nam Phái đắc tội với ông ta, kết quả bị ông ta cách chức. Còn có một người làm bị thương học trò của Nam Phái, người đó có lai lịch rất lớn, vốn dĩ sức mạnh của Nam Phái không động vào người đó được, nhiều lắm là bắt người đó bồi thường xin lỗi. Kết quả chuyện này truyền tới tai ông Long Thủ, ông Long Thủ chỉ nói một câu, bảo người đó đến Nam Phái tạ tội, thế là ngày hôm sau người đó đã chạy đến quỳ trước cửa Nam Phái. Người đó quỳ đủ ba ngày mới rời đi, hơn nữa lúc quay về còn bị phạt rất thê thảm…”, Tần Ngưng nhỏ giọng nói.
Long Thủ là nhân vật truyền kỳ của Nam Phái. Mặc dù ông ta là phó viện trưởng, nhưng sức ảnh hưởng đối với Nam Phái và quyền lực của ông ta còn hơn cả viện trưởng.
Một nhà họ Tần nho nhỏ ở trước mặt người này chẳng khác nào kiến càng và cây to.
Hơn nữa, cộng thêm tính cách bao che của ông ta, lần này cô ấy làm Văn Nhân Chiếu Giang bị thương, sợ rằng nhà họ Tần sẽ phải hứng chịu lửa giận của ông Long Thủ.
Tần Bách Tùng cũng ngồi không yên, trên mặt ngập tràn vẻ hoảng hốt.
Nửa ngày sau, ông ta gọi vài cuộc điện thoại.
Nhưng sau vài cuộc điện thoại, biết được người đó là Long Thủ, ai cũng cúp máy ngay lập tức.
Tần Bách Tùng cũng biết bây giờ không ai giúp được mình.
Ông ta thở dài thườn thượt, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Ông nội, trời sắp tối rồi, ông đi ngủ đi, chuyện này cháu sẽ xử lý cho ông”, lúc này Tần Ngưng đột nhiên mỉm cười lên tiếng.
“Cháu làm sao xử lý?”, Tần Bách Tùng ngạc nhiên hỏi.
“Gả cho Văn Nhân Chiếu Giang không phải chuyện này sẽ kết thúc hay sao?”, Tần Ngưng nói.
“Chuyện… Chuyện này sao được? Chẳng lẽ Tần Bách Tùng này đến già còn phải dựa vào cháu gái cứu sống sao?”, Tần Bách Tùng vô cùng tức giận nói.
“Trừ việc này, chúng ta còn có cách gì khác sao?”, Tần Ngưng cười khổ: “Ông nội, cháu không thể liên lụy đến gia tộc”.
“Nhưng…”.
“Được rồi, ông nội, cháu đã quyết định rồi. Thật ra Văn Nhân Chiếu Giang cũng không tệ như trong tưởng tượng. Nếu đến mức này rồi, không có lựa chọn nào khác, cháu cũng sẽ không từ chối”, Tần Nhưng ngắt lời Tần Bách Tùng, tươi cười nói.
“Chuyện này… Haizz, bỏ đi, cháu tự quyết định vậy. Nhưng cháu phải nhớ, nếu cháu không muốn, không ai có thể ép buộc cháu. Cùng lắm ông nội không cần cái mạng già này nữa cũng phải bảo vệ được cháu”, nhìn dáng vẻ thản nhiên của Tần Ngưng, Tần Bách Tùng thở dài, quay người về phòng.