Chương 637
Những người bệnh kia lần lượt kêu lên kinh ngạc, tất cả đều vui mừng vì sự thay đổi đột ngột này.
Những lời của bọn họ cũng khiến trái tim của tất cả mọi người vọt lên tận cổ họng, khó mà giữ được bình tĩnh.
“Hai châm! Mỗi người hai châm!”.
“Tất cả những người bệnh này… đều khỏi hẳn rồi?”.
“Không thể nào!”.
“Bác sĩ Ninh Đồ còn chưa khám xong cho người bệnh đầu tiên!”.
“Mới mười giây đã xong rồi sao?”.
Những tiếng kêu kinh ngạc vang lên không ngớt.
Ánh mắt nhìn người kia cũng tràn ngập kinh hãi.
Hoa Đà tái thế chắc cũng chỉ được đến thế mà thôi!
Sắc mặt mấy người Vũ Văn Mặc đều tỏ vẻ nghiêm trọng, định bước tới chẩn đoán, nhưng bị người kia ngăn lại.
“Các ông chẩn đoán không được công bằng, tôi muốn mời cô Liễu Như Thi chẩn đoán tình trạng bệnh của những người này”.
“Ý cậu là sao?”, Bích Nhàn nổi giận quát.
“Ý của tôi rất đơn giản, ngay cả việc khảo hạch của mình mà các bà cũng không giữ được công bằng, bà nghĩ tôi sẽ tin các bà sao?”, người kia nói.
Anh ta vừa dứt lời, bọn họ đều á khẩu.
“Cô Liễu, cô có tiện không?”, người kia hỏi Liễu Như Thi.
Liễu Như Thi mỉm cười, chậm rãi đứng lên, gật đầu: “Đây là vinh hạnh của tôi!”.
Dứt lời liền nhấc gót sen bước tới.
Chỉ thấy cô ấy giơ ngón tay lên, búng một cái, một sợi chỉ mảnh như tơ nhện cuốn lấy cổ tay của một người bệnh, sau đó cô ấy nhắm mắt lại để chẩn đoán.
“Huyền Ti Chẩn Mạch!”.
Có người kinh ngạc kêu lên.
Riêng ngón nghề này đã đủ cho thấy trình độ y thuật của Liễu Như Thi không hề kém cạnh những bác sĩ thiên tài kia. Từng có người nói, nếu cô ấy tham gia bình chọn thì ít nhất cũng phải tốp ba.
Không hổ là con cháu của Dược Vương…
Liễu Như Thi dùng cách đó, bắt mạch cho từng người một.
Ninh Đồ ở bên kia cũng không tiếp tục chẩn đoán được nữa, mà căng thẳng nhìn sang bên này.
Nếu có người chưa khỏi bệnh thì tức là người kia sẽ thua, anh ta không cần tiếp tục chữa. Nếu tất cả bọn họ đều khỏi thì anh ta lại càng không cần phải tiếp tục nữa.
Nhưng có thể chữa khỏi cho năm mươi người trong mười mấy giây sao?
Đùa chắc!
Người này là thần tiên sao?
Chẳng ai tin cả!
Nhưng…