Chương 641
“Để tôi!”.
Vũ Văn Mặc thấy ba người kia không nói gì, chắp hai tay sau lưng đứng ra.
Ai nấy run lên.
Ba người kia đồng loạt quay sang nhìn ông ta.
“Đây không phải là chuyện nhỏ, nếu còn thua nữa thì Nam Phái ta sẽ mất sạch thể diện, thế nên để tôi đi”, Vũ Văn Mặc nói.
“Thầy Vũ Văn, dựa cả vào thầy đấy!”, Bích Nhàn nhỏ giọng nói.
“Ừ”.
Vũ Văn Mặc gật đầu.
Nhưng người kia lại cười nhạt: “Bích Nhàn, Kim Đỉnh, Lý Tử Vân, các ông bà đang sợ sao? Không dám ra tay à?”.
“Cậu có ý gì?”.
“Cứ đối phó với thầy Vũ Văn trước đi rồi tính tiếp”.
Mấy người họ vô cùng tức giận, lạnh lùng hừ một tiếng.
Nhưng người kia lại lắc đầu.
“Chỉ dựa vào một mình Vũ Văn Mặc thì không thể là đối thủ của tôi được! Tôi thấy hay là thế này đi, cả bốn người các ông lên cùng một lúc, thế nào?”.
Anh ta vừa dứt lời.
Ầm!
Đầu óc mọi người lập tức trở nên trống rỗng.
Khinh miệt!
Đây là khinh miệt một cách trắng trợn!
Bốn người Vũ Văn Mặc, Kim Đỉnh, Bích Nhàn, Lý Tử Vân là bốn bác sĩ nổi tiếng như cồn trong nước! Họ đều là những thành viên cốt cán của Nam Phái!
Mỗi người trong số bọn họ đều là sự tồn tại ngang hàng với Tần Bách Tùng!
Người như vậy bất kể đi đến đâu, bất kể gặp người ở tầng lớp nào cũng nhận được sự kính trọng ngưỡng mộ.
Nhưng bây giờ lại có người khinh miệt, thách thức bọn họ như vậy!
Sao bọn họ có thể chấp nhận được chứ?
“Súc sinh, cậu nói cái gì hả?”, Bích Nhàn là người mất bình tĩnh đầu tiên, chỉ tay vào mũi người kia chửi bới.
“Cậu tưởng thắng được một học sinh là có thể giẫm đạp Nam Phái sao? Vô pháp vô thiên! Đúng là vô pháp vô thiên!”, Kim Đỉnh cũng tức giận đến mức cả người run rẩy.
Lý Tử Vân không nói gì, ánh mắt có vẻ kiêng dè.
Theo ông ta thấy, nếu như người kia dám nói ra những lời này một cách khẳng định như vậy, thì chắc chắn phải có sự tự tin, nếu sơ suất thì chỉ e sẽ gặp họa.
Nhưng Vũ Văn Mặc biết, nếu ông ta từ chối lời thách đấu, thì bọn họ sẽ trở thành tội nhân của Nam Phái.