Chương 647
“Tay của bốn thầy cô… đều bị thương Phần Tịch sao?”.
“Vậy tức là… y thuật của bọn họ đã bị phế?”.
“A!”.
Tiếng hét chói tai, tiếng kêu sợ hãi vang lên không ngừng.
Người này đã phế cả bốn thành viên cốt cán của Nam Phái sao?
Đây là chuyện đáng sợ đến mức nào chứ?
“Thầy, cô!”.
Các thành viên Nam Phái vội vàng xông tới, xúm lại chỗ bốn người, ai nấy đều vô cùng lo lắng.
Kim Đỉnh và Lý Tử Vân như bị mất hồn, đờ đẫn nhìn hai tay của mình.
“Tôi phải giết cậu! Tôi phải giết cậu!”.
Bích Nhàn hét ầm lên, vừa khóc lóc vừa chửi bới như một mụ đàn bà chua ngoa.
“Sao cậu có thể làm được?”, Vũ Văn Mặc ngước mắt lên nhìn người kia, khàn giọng hỏi.
“Vừa rồi khi dùng châm bạc đâm vào tử huyệt của các ông, tôi đã dùng hai châm! Một châm dùng Phần Tịch, một châm là đâm vào tử huyệt!”, người kia đáp.
“Hai… hai châm?”.
Tròng mắt Vũ Văn Mặc run rẩy.
Trong tình huống như vậy mà người này vẫn có thể ra hai châm?
Cũng tức là trong chớp mắt đó, người này đã ra tổng cộng tám châm!
Là tám châm đó!
Trong thời gian ngắn ngủi mà vẫn chuẩn xác và mạnh mẽ nhanh gọn như vậy!
Đây đã không còn là phạm trù của châm cứu Đông y nữa rồi!
Vũ Văn Mặc run rẩy, lần này không chỉ là hai cánh tay, mà toàn thân ông ta cũng run lên bần bật.
Các bác sĩ thiên tài và đám Liễu Như Thi ở bên cạnh cũng bị những lời nói của người kia làm cho mất hết khả năng suy nghĩ.
“Rốt cuộc cậu là ai?”.
Đúng lúc này, Bích Nhàn đang ngồi dưới đất bỗng ngừng gào khóc, gầm lên với người kia.
Người kia mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm Bích Nhàn, bình thản lên tiếng.
“Chắc chắn các bà chưa bao giờ nghe nói đến tên tôi, nhưng tôi có một biệt danh, chắc là các bà đều biết!”.
“Biệt danh gì?”, Vũ Văn Mặc run rẩy hỏi.
“Thần y Lâm!”.
Người kia bình tĩnh đáp.
Thần y Lâm?
Ba chữ này như một tia sét, bổ thẳng vào đầu mọi người.
Tất cả bọn họ chỉ cảm thấy hai tai ong ong, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Ai cũng ngỡ là mình nghe nhầm hoặc đang nằm mơ.
Dù sao… ba chữ này cũng gây chấn động quá mạnh!
“Anh ta… anh ta là thần y Lâm?”.