Chương 651
“Cậu dùng thủ đoạn bỉ ổi hại Tiểu Ngưng, sau đó lấy danh nghĩa của nhà họ Văn Nhân và Long Thủ để ép Tiểu Ngưng. Tiểu Ngưng không chịu nổi áp lực, cũng không muốn liên lụy đến nhà họ Tần, liền uống thuốc độc tự sát! Tất cả là tại các ông, các ông còn muốn tôi bán mạng cho Nam Phái sao? Đừng hòng!”, Tần Bách Tùng tức giận nói.
Ông ta vừa dứt lời, đầu óc mọi người đều ong lên…
Vẻ mặt Long Thủ cũng mất tự nhiên.
Chắc là ông ta cũng không ngờ chuyện này lại nghiêm trọng như vậy.
“Long Thủ, Tần Bách Tùng là học trò của tôi, tôi nghe nói ông là người rất bao che khuyết điểm, vừa khéo tôi lại càng là người bao che khuyết điểm! Ông hại một học trò của tôi, tôi sẽ phế 100 học trò của Nam Phái ông, không quá đáng chứ?”.
Ánh mắt Lâm Chính đanh lại, bước về phía Long Thủ.
Một luồng khí tức lạnh lẽo tỏa ra từ người anh.
“Hôm nay tôi phải khiến Nam Phái của ông không được yên bình!”.
“Láo xược!”.
Nghe Lâm Chính nói, Long Thủ nổi giận: “Cậu nghĩ đây là đâu? Đến lượt cậu ngang ngược ở đây?”.
Nói xong, Long Thủ phất tay: “Bắt cậu ta lại cho tôi! Trừng trị nghiêm khắc!”.
“Sao hả? Nam Phái định cậy quyền ép người hay sao?”, Hồng Gia Lạc nổi giận nói.
“Cậy quyền ép người thì đã sao? Đây là Nam Phái, nơi đây không có chuyện gì mà Nam Phái chúng tôi không giải quyết được. Cậu nói cậu đến Nam Phái thi y thuật, cậu có tư cách gì thi với Nam Phái chúng tôi? Vì sao chúng tôi phải thi với cậu? Bây giờ tôi bắt cậu lại, sau đó xử lý cậu theo quy tắc của Nam Phái! Cậu có thể làm gì được chúng tôi?”, Kiều Mại Tùng lạnh lùng nói.
“Các người định xé bỏ bộ mặt lễ nghi của mình, không định suy xét tới bất cứ hậu quả gì nữa sao?”, Lâm Chính mỉm cười hỏi.
Nụ cười đó chứa sự dữ tợn.
“Thầy, bọn họ biết thi y thuật không bằng thầy nên mới định dùng cách ngang ngược. Hừ, thầy yên tâm, chuyện này tôi sẽ để bạn bè giới truyền thông đăng lên, đến lúc đó, người trong nước ai cũng sẽ biết phong cách hành sự của Nam Phái, thấy rõ bộ mặt của bọn họ!”, Tần Bách Tùng tức giận nói.
Bây giờ, ông ta vô cùng thất vọng đối với Nam Phái.
“Vậy thì phải xem các người có ra khỏi Nam Phái này được không!”.
Long Thủ lạnh nhạt nói.
Ông ta vừa dứt lời, người xung quanh đã vây lại.
“Các người… Các người định làm gì? Chẳng lẽ các người muốn giết người hay sao?”, Hồng Gia Lạc run rẩy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trợn tròn mắt, không tin nổi nhìn Long Thủ.
“Với mối quan hệ của Nam Phái chúng tôi, giải quyết vài mạng người không phải là chuyện đơn giản lắm sao?”.
Long Thủ nói, sau đó nghiêng đầu: “Tập Viên!”.
“Phó viện trưởng Long!”.
“Đưa khách ra ngoài đi, gọi người của tổ an ninh vào đây, bắt mấy kẻ gây rối này lại! Nếu bọn họ dám phản kháng thì đánh gãy hai tay hai chân, đừng để bọn họ chết! Tôi muốn bọn họ đích thân tạ tội với người của cả học viện, đích thân dập đầu xin lỗi thầy Vũ Văn và những người khác!”, Long Thủ lạnh lùng nói.
“Được!”.
Tập Viên lập tức chạy ra ngoài hành động, còn những thành viên khác của Nam Phái cũng không nhiều lời nữa. Phó viện trưởng Long cũng đã lên tiếng, bọn họ còn cần khách khí với người này sao?