Chương 669
“Không, các người không vô tội”, Lâm Chính lắc đầu: “Từ thời khắc các người đứng về phía Long Thủ, các người đã là kẻ địch của tôi, con người tôi xưa nay không nương tay với kẻ địch, cho nên các người không hề vô tội!”.
Nói xong, Lâm Chính lại đưa châm bạc lên, phóng về phía những người đó.
“Á!”.
Những tiếng kêu la thảm thiết vang lên.
Hai tay của những thành viên cốt cán đó đều run rẩy.
Bọn họ đều bị trúng Phần Tịch.
“Tay của tôi…”.
“Không!”.
Tiếng gào thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn không dừng lại, tiếp tục phóng châm bạc đi.
Lần này, anh nhắm đến các thành viên bình thường của Nam Phái.
“Anh làm gì vậy?”.
“Chúng tôi mà anh cũng không tha?”.
“Chúng tôi không hề ra tay!”.
“Mau dừng tay!”.
Tiếng la thảm thiết vang lên không dứt.
Cả đám người điên cuồng bỏ chạy.
Nhưng nếu ai muốn bỏ chạy, Lâm Chính sẽ xử lý người đó trước.
Trong thời gian ngắn, cả hội trường vang lên tiếng kêu la thảm thiết, kêu r3n không ngừng, bọn họ giống như bị Parkinson, hai tay run rẩy dữ dội.
Cảnh tượng này không phải địa ngục nhưng còn hơn cả địa ngục.
Hồng Gia Lạc, Tần Bách Tùng và khách khứa đều sững sờ nhìn cảnh ấy, bọn họ đều bị hành động tàn nhẫn hung ác của Lâm Chính dọa sợ.
Ai có thể ngờ Lâm Chính lại điên cuồng như vậy…
“Dừng tay!”.
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng quát tức giận.
Lâm Chính dừng lại, hờ hững nhìn về phía đó.
Nơi đó có một ông lão đầu tóc bạc phơ, mặc áo trắng chạy vào.
Ông lão ăn mặc theo phong cách xưa cũ, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, giống như cao nhân ẩn sĩ gì đó.
Nhiều người đã gặp qua ông ta.
Ông ta chính là viện trưởng của Viện học thuật Nam Phái, Hùng Trưởng Bạch!
“Viện trưởng!”.
“Viện trưởng đến rồi, chúng ta được cứu rồi!”.
“Tốt quá!”.
Bọn họ kích động kêu lên, đồng loạt chạy về phía đó.
Hùng Trưởng Bạch an ủi bọn họ mấy câu, sau đó đi tới, lạnh lùng nhìn Lâm Chính: “Thần y Lâm, cậu làm gì vậy? Cậu thật sự muốn phế tất cả người của Nam Phái chúng tôi mới cam tâm sao?”.