Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 675



Chương 675

Sau khi ra khỏi học viên Nam Phái, Tần Bách Tùng vẫn còn cảm thấy choáng váng. Thế nhưng trọng trách trên vai ông lúc này đã nặng lắm rồi.

Ông không hề đi cùng Lâm Chính mà về Giang Thành. Việc giờ ông cần làm nhất là không phải là đi xử lý chuyện của Huyền Y Phái mà là đi nghỉ ngơi, điều chỉnh tâm trạng.

“Thưa thầy”, đúng lúc Lâm Chính chuẩn bị rời đi thì Hồng Gia Nhạc lên tiếng.

“Sao thế?”, Lâm Chính liếc nhìn Hồng Gia Nhạc.

Anh rất có thiện cảm với người thanh niên này. Có thể y thuật của anh ta không phải tốt nhất nhưng anh ta là người đàng hoàng, ngay thẳng nhất. Anh ta không thể khiến cho tất cả mọi người thích mình nhưng có thể khiến họ đánh giá cao bản thân mình.

“Thầy ơi, tôi có thể trở thành…học trò của thầy thật ạ?”, Hồng Gia Lạc vẫn cảm thấy không dám tin.

Vì đây là thần y Lâm lừng lẫy hiển hách. Thế nào mà lại trở thành thầy của mình một cách đầy kỳ diệu như thế chứ.

“Cậu đã là rồi đấy”, Lâm Chính thản nhiên cười nói, đi báo danh đi”.

“Vâng…vâng”, Hồng Gia Lạc kích động cuống cả lên. Sau đó vội vàng rời đi, vui tới mức chân nọ vấp chân kia.

Lâm Chính đi tới chiếc xe mà Tần Bách Tùng để lại. Anh định lái về Giang Thành. Nhưng vừa mở cửa thì thấy một mùi nước hoa xộc lên mũi. Lúc này anh mới để ý tới người ngồi trong xe. Đó là một cô gái mặc Hàn phục xinh đẹp.

“Cô Liễu, hình như đây không phải là xe của cô nhỉ?”, Lâm Chính thản nhiên nói.

“Thần y Lâm ở đâu vậy?”, Liễu Như Thi nói giọng dịu dàng, nghe thật dễ chịu.

“Cô Liễu để tâm tới điều đó vậy à”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Sự xuất hiện của thần y Lâm bất ngờ quá. Tôi cứ ngỡ khi anh đối đầu với Y Vương Hàn Thành đã dùng hết tuyệt chiêu rồi. Giờ xem ra có thể đó chỉ là một phần mười thực lực của anh mà thôi”, Liễu Như Thi cười nói.

“Vậy cô thấy hôm nay tôi dùng mấy phần”, Lâm Chính hỏi ngược lại.

“Tám phần mười à?”, Liễu Như Thi nhìn anh chăm chăm. Lâm Chính mỉm cười, không nói gì.

“Rốt cuộc là anh sử dụng mấy phần?”, Liễu Như Thi biết là mình đoán sai.

“Một phần mười”, Lâm Chính thản nhiên đáp.

Liễu Như Thi tái mặt, tim đập nhanh khủng khiếp. Một phần mười?

Vậy mà đã tiêu diệt được Nam Phái rồi sao? Đùa nhau chắc.

Cô gái lại nhìn Lâm Chính, có thể nhận thấy nụ cười đầy ý vị từ sâu trong đôi mắt anh. Thế nhưng bao trùm lên tất cả vẫn là thần thái vô cùng điềm nhiên.

Liễu Như Thi hít một hơi thật sâu, cũng không biết là cô gái tin hay không tin mà bỗng không cười nữa, chỉ thận trọng hỏi: “Rốt cuộc anh là ai? Anh…có biết nhà họ Lâm ở Yên Kinh không?”

“Cô cho rằng tôi là người nhà họ Lâm à?”, Lâm Chính liền nhìn Liễu Như Thi.

“Chỉ có nhà họ Lâm thần bí mới có những y thuật thần không hay, quỷ không biết như thế này. Hơn nữa…nhà họ Lâm không chỉ có y thuật lợi hại…”, đôi mắt Liễu Như Thi ánh lên vẻ kiêng dè. Dường như cô gái đang nghĩ tới chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.

“Vậy cô nói xem nếu tôi đối đầu với nhà họ Lâm thì tôi có thể đạp đổ họ được không?”, Lâm Chính bật cười.

Dứt lời, Liễu Như Thi ngây người.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.